Timanthes là một họa sĩ Hi Lạp, khi còn thanh niên theo một nhà danh họa học nghề. Sau mấy năm vẽ được một bức chân dung tuyệt mỹ. Sau đó vừa thích thú, vừa kiêu hãnh, chàng cứ ngồi ngắm bức tranh từ ngày này sang ngày kia, không muốn đụng đến cọ vẽ nữa.
Một buổi sáng vào phòng vẽ chàng kinh hoàng thấy bức tranh đã bị rạch nát và vò lại ném vào một xó. Timanthes vừa tức giận vừa tiếc, chạy lại hỏi thầy. Ông thầy ôn tồn bảo, “Chính ta đã hủy bức họa đó. Nhưng ta phá đi là vì lợi ích của con. Ta biết đó là một tác phẩm rất đẹp và rất công trình, nhưng chưa hoàn hảo. Ta không muốn con dừng lại ở chỗ chưa hoàn hảo đó, nhưng tiếp tục sáng tạo cho đến khi thật điêu luyện. Con hãy kiên nhẫn, nghe ta tiếp tục đi, con sẽ không tiếc bức vẽ này nữa đâu, vì con còn nhiều bức vẽ khác chưa vẽ đẹp hơn nhiều!” Timanthes nghe thầy nói, vỡ lẽ ra, không còn giận và tiếc nữa, nhưng lập tức căng vải vẽ tấm tranh khác.
Sau đó ít lâu, chàng hoàn thành một bức vẽ khác mang đề tài, “Cuộc hi sinh của Iphigenia.” Đây là một trong những bức tranh cổ được coi là đẹp nhất của Hi Lạp.
Trong đời sống mỗi người cũng vậy, ta không bao giờ nên bằng lòng về nếp sống đạo đức của mình mà mỗi ngày cần phải đổi mới, tiến lên cho trưởng thành hơn. Cuộc đời mỗi chúng ta không cần phải hủy đi để làm lại như bức vẽ của nhà họa sĩ, nhưng ta cần trau giồi cho đẹp hơn, quý giá và hữu dụng hơn cho Chúa. Ta tiến lên mỗi ngày cho đến chỗ hoàn hảo.
Người theo Chúa được dạy là phải trung tín cho đến chết. Trung tín không có nghĩa là khoanh tay ngồi ngắm nhìn những thành quả trong đời sống theo Chúa của mình, hay nói khác đi là sống ca ngợi quá khứ. Trung tín nghĩa là hành động, sáng tạo, chịu khổ, hi sinh sao cho đức tin càng ngày càng vững mạnh và danh Chúa được vinh quang.
Mỗi ngày ta sống phải là một kinh nghiệm mới với đắc thắng vinh quang trong tình thương và ơn cứu độ của Chúa. Người tin Chúa chưa về đến đích đâu, con đường còn dài và còn cần kiên nhẫn chạy, chạy mãi cho đến nơi.
Kinh Thánh suy gẫm:
Dĩ nhiên, không phải là tôi đã đạt mọi điều ấy đâu, hoặc tôi đã được vẹn toàn đâu, bèn là tôi đang đeo đuổi để đạt cho được, vì chính tôi đã được Đấng Cứu Thế Giê-su chiếm đoạt lấy rồi. Thưa anh chị em, tôi không nghĩ là tôi đã đạt đến mục đích rồi đâu, nhưng tôi cứ làm một điều, là quên đi những việc đã qua, mà bươn tới những việc ở phía trước. Tôi nhắm mục đích mà đeo đuổi, để được phần thưởng của sự kêu gọi thiên thượng mà Đức Chúa Trời đã gọi tôi trong Đấng Cứu Thế Giê-xu.
Phi-líp 3: 12-14
Muốn thật hết lòng!