Trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế trầm trọng vào thập niên 1930 ở Mỹ, có một gia đình ở miền Trung không đủ thức ăn mỗi ngày. Họ không có tiền để thụ hưởng sự giàu sang.
Một ngày kia, người phát thư trong thành phố loan tin một đoàn xiếc nổi tiếng sẽ đến trình diễn trong thành phố. Vé vào cửa là một đô-la. Đứa con trai của gia đình nghèo này muốn đi xem xiếc, nhưng người cha nói rằng cậu phải tự kiếm tiền cho vé vào cửa, ông ta không có tiền cho khoản ấy. Sau một thời gian cố gắng làm việc, cuối cùng cậu kiếm đủ một đô-la và mua vé để xem xiếc.
Cậu rất hồ hởi chờ đoàn xiếc đến, trong đời cậu chưa bao giờ được xem xiếc cả. Ngày kia, đoàn xiếc đến, cậu ta cùng với bạn bè đi xem đoàn xiếc diễu hành vào thành phố, với từng đoàn thú và xe cộ đầy màu sắc. Cậu rất thỏa thích. Khi chú hề của đoàn đi ngang qua, cậu bé đặt cái vé của mình vào tay chú hề, và tiếp tục vui mừng đứng ngắm đoàn xiếc.
Sau đó cậu bé chạy về nhà vui vẻ, phấn khởi, sung sướng thuật lại cho cha mẹ cậu việc mình được xem xiếc. Nhưng khi thuật xong, người cha nói: “Con ơi, con chưa xem xiếc đâu. Những gì con vừa xem chỉ mới là sự diễu hành của đoàn xiếc mà thôi!”.
Suy ngẫm:
Câu chuyện này cũng giống như việc đón mừng Chúa giáng sinh của nhiều người. Họ rất vui thỏa trong dịp lễ với đèn hoa nhiều màu sắc, quà cáp, tiệc tùng tưng bừng, nhưng đã bỏ qua phần chính của buổi lễ.
Chúng ta hãy hướng lòng về điểm chính của lễ Giáng Sinh, là sự ra đời của Con Một Đức Chúa Trời để tôn thờ và chiêm ngưỡng Ngài. Vì Chúa Giê-xu là nguyên do của mùa lễ.
Nguồn: “TIN VÀ SỐNG” – Mục sư N.H.V