Trước đây tại Bắc Mê-xi-cô, có một thời kỳ rất khan hiếm Kinh Thánh. Có một người cho con trai mình một cuốn Kinh Thánh và nói với nó rằng: “Con ơi, cha cho con sách này, là sách quí nhất trong những sách mà cha đã có. Con hãy đọc cho kỹ, vì trong sách ấy có nhiều sự dạy dỗ cao quý.
Sau đó ít lâu, người cha qua đời. Đứa con hằng ngày dò xem Kinh Thánh và lấy làm thích thú lắm. Một hôm nó đem Kinh Thánh đến trường, nhưng trường của nó là trường Công Giáo La Mã, giáo sư trông thấy liền quở trách:
– Sách này không phải là sách em đọc. Em muốn đem sự lộn xộn đến trường hay sao?
Nói xong, giáo sư tịch thu cuốn Kinh Thánh ấy. Nó khóc lóc xin lại cũng không được. Thời gian qua, em nhỏ ấy lớn lên trong sự xa vắng lời Chúa. Một hôm nghe tiếng hát từ xa vọng lại, khiến em lần tới một nhà thờ Tin Lành. Tại đây, lúc em bước vào, là lúc ông truyền đạo đương đọc trước hội chúng một đoạn Kinh Thánh. Vừa nghe qua, em liền nói với ông truyền đạo rằng:
– Ông ơi, cuốn sách mà ông đang đọc đó là sách của cha tôi cho tôi. Đó thật là của tôi.
Nói thế, vì em không biết có nhiều cuốn Kinh Thánh chớ không phải chỉ có một cuốn duy nhất mà thôi. Ông truyền đạo lấy làm khó hiểu liền hỏi:
Anh nói gì vậy?
Em đáp: Cuốn sách mà ông đương đọc đó là sách của tôi, tôi có thể chứng minh được.
Nói xong, em đọc cho ông truyền đạo nghe nhiều câu Kinh Thánh em đã thuộc lòng từ hồi còn nhỏ. Ông truyền đạo bật cười, nhưng cảm thương một người có lòng thành thật yêu mến Kinh Thánh, bèn lấy biếu ngay cho em một cuốn mới.
Được Kinh Thánh đem về, em say mê đọc và nhận được nhiều sự dạy dỗ quý báu trong lời Chúa. Cách đó không lâu, em được biến cải trở nên tín đồ được tái sanh và hết sức hoạt động về việc truyền bá Tin lành cho đồng bào mình.
Thầy tế lễ Hinh-kia nói với thư ký Sa-phan rằng. Tôi đã tìm được quyển luật pháp trong đền thờ Đức Giê-hô-va. Hình-kia trao quyển sách đó cho Sa-phan và người đọc nó.
II Các Vua 22: 8 (NS)