Kinh Thánh: Sáng thế ký 28:10-22
Gia-cốp đã lừa dối cha là Y-sác để có được những lời chúc phước từ cha. Gia-cốp đã phải lên đường trốn chạy khỏi sự truy sát của anh mình là Ê-sau. Gia-cốp đã lên đường đi đến xứ Pha-đan-A-ram, tới nhà cậu là La-ban để tạm thời lánh nạn và đồng thời tìm vợ để lập gia đình theo như mong mỏi của Y-sác. Có thể nói đây là một cuộc trốn chạy sự truy sát của người thân. Trong tình cảnh đơn độc lo âu căng thẳng, Gia-cốp đã nhận được một sự đảm bảo chắc chắn, một sự đảm bảo thiên thượng đến từ Đấng Tạo hóa quyền năng. Ngài là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và nay với bản thân ông.
Một hành trình dài đằng đẵng còn ở trước mặt, một chuyến đi đầy thử thách và nguy hiểm đang đón chờ Gia-cốp. Đối với Gia-cốp lúc nầy, có thể nói mọi thứ đang dần vuột khỏi tầm tay ông, đang trở nên khó dự đoán và khó nắm bắt được. Có thể Gia-cốp tự chất vấn “ngày nào còn đang ở trong sự yêu thương của cha mẹ mà nay đang cô đơn bước đi trên con đường dài phía trước, ngày nào còn đang nắm giữ quyền trưởng nam đã mua được mà nay đang đối mặt với tương lai bấp bênh khó lường.” Quả thật, sự đời không ai đoán trước được điều gì, mọi thứ vượt quá tầm với của con người hữu hạn nhỏ bé.
Trong tình cảnh dường như rối bời đó, Đấng Tự hữu Hằng hữu đã đến cùng Gia-cốp. Ngài phán với ông rằng: “Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, tổ phụ ngươi, cùng là Đức Chúa Trời của Y-sác. Ta sẽ cho ngươi và dòng dõi ngươi đất mà ngươi đương nằm ngủ đây”. Chúng ta đặt vài câu hỏi tại đây: Việc gì đang xảy ra? Gia-cốp đang đối diện điều gì? Sự kiện này tác động thế nào đến quãng đời còn lại của ông? Đi đường vất vả, đến tối thì Gia-cốp muốn chợp mắt nghỉ ngơi. Ông đã nằm ngủ trên một hòn đá và có một giấc chiêm bao lạ lùng. Ông đã nhìn thấy “một cái thang bắc từ dưới đất, đầu đến tận trời, các thiên sứ của Đức Chúa Trời đi lên xuống trên thang đó.” Không chỉ như thế, còn có một sự kiện trọng đại xảy đến ngay sau đó, ấy là Đức Giê-hô-va ngự trên đầu thang, có thể nói là Ngài đứng trước mặt ông và phán cùng ông.
Trong lúc ông cần sự giúp đỡ nhất, cần sự ủi an nâng đỡ từ những người xung quanh thì không ai có thể kế cận kề bên, cứu giúp dìu dắt ông được. Những mưu trí toan tính của ông cũng không thể phát huy được công dụng mà giúp gì được cho ông cả. Sức lực con người dường như đã đạt đến cùng cực. Ngay trong thời điểm quan trọng ấy, ánh sáng hy vọng cho Gia-cốp đã xuất hiện. Ấy chính là sự đảm bảo từ Đức Giê-hô-va Vạn quân, Chúa của trời và đất. Ngài đã đến cùng Gia-cốp, mang đến cho ông những lời hứa, giao ước phước hạnh tuyệt vời, vượt quá những gì ông có thể tưởng tượng và trông mong. Con người xác thịt thì hữu hạn, nhưng Đức Chúa Trời Quyền năng thì vô hạn. Một người đang chẳng sở hữu gì trong tay, đang trốn chạy khỏi quê hương, phải lánh sang nơi đất khách xa lạ thì dám trông mong điều gì lớn lao hơn là mạng sống được bảo toàn. Tuy nhiên, Chúa đã mang đến cho ông món quà diệu kỳ lớn lao, chính là việc ông được phán hứa rằng, Chúa sẽ cho ông và dòng dõi ông đất mà ông đương nằm ngủ đây. Có thể quyền trưởng nam mà ông có được từ anh trai sẽ cho Gia-cốp tài sản gấp đôi, quyền lợi gấp đôi, nhưng những tài sản có thể rờ đụng nắm giữ ngay được mà Y-sác cha ông đang có thì không thể nhiều đến như vậy. Điều Chúa vừa phán bảo là thật chăng? Đấng đang phán bảo với ông xưng rằng Ngài là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, tổ phụ ông; Ngài cũng là Đức Chúa Trời của Y-sác, cha ông. Nhưng Ngài có là Đức Chúa Trời của chính bản thân ông, Đức Chúa Trời của Gia-cốp chăng?
Chính tại đây, chúng ta thấy được ân điển quá đỗi lớn lao của Chúa dành cho Gia-cốp, người mà nhiều người cho rằng không đáng nhận được. Vì sao? Vì ông ta quá ư gian xảo, lừa dối cả cha mình, đoạt lấy quyền trưởng nam và cướp cả phước lành của anh trai. Thế nhưng “Đức Giê-hô-va phán: Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta. Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu” (Ê-sai 55:8,9). Chúa không hề tán đồng phương cách đạt được mục đích của Gia-cốp. Ông phải đón nhận hậu quả của việc mình làm. Điều đáng được quan tâm ở đây chính là sự thành tín của Đức Chúa Trời, tình yêu thương quá lớn của Ngài. Ngài đảm bảo với Áp-ra-ham, với Y-sác và nay là với Gia-cốp rằng “Ngài yêu ai thì yêu cho đến cuối cùng.” Đức Chúa Trời thành tín chân thật đời đời không hề thay đổi. Kể từ giây phút này, Gia-cốp đã dần kinh nghiệm và nhận biết Đấng Chân thần duy nhất đang phán bảo với mình cũng chính là Đức Chúa Trời của ông, Đức Chúa Trời của Gia-cốp.
Đức Chúa Trời phán tiếp với Gia-cốp rằng: “Dòng dõi ngươi sẽ đông như cát bụi trên mặt đất, tràn ra đến đông tây nam bắc, và các chi họ thế gian sẽ nhờ ngươi và dòng dõi ngươi mà được phước”. Điều này đối với Gia-cốp có thể sẽ khá lạ lẫm trong giây phút ông nhận lấy lời phán hứa ấy. Bởi vì một người đơn độc như ông hiện tại, đang trên đường tìm kiếm để lập gia đình theo lệnh cha truyền, chưa biết ất giáp thể nào, và mọi việc sẽ diễn tiến cụ thể ra sao thì ông lại nghe được một lời phán hứa chắc chắn đến từ Giê-hô-va Đức Chúa Trời, là Chúa của trời, đất, biển và muôn loài vạn vật. Ngài đương phán truyền điều lớn lao kỳ vĩ với một người rất đỗi bình thường như ông. Nhưng chúng ta cần ghi nhớ rằng Đức Chúa Trời là Đấng thành tín và quyền năng. Ngài có chương trình và ý định tốt lành cho con dân Ngài trải qua nhiều thời đại.
Có thể ngay lúc Gia-cốp đón nhận lời hứa giao ước đó, ông còn mập mờ chưa hiểu rõ cho đến sau nầy khi gia đình của ông đã phát triển thành một đại gia đình đông đảo, một gia tộc hùng mạnh. Từ một mình đơn độc, từ một gia đình với mười hai người con, từ một nhóm vài chục người cho đến khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô thì dân số đã lên đến hơn sáu mươi vạn người đàn ông, chưa kể đến gia quyến của họ. Không chỉ vậy, nạn đói lớn xảy đến trong lúc Giô-sép, con trai ông đương là tể tướng xứ Ê-díp-tô cũng đã cho thấy được các dân tộc xung quanh lúc bấy giờ được phước là thể nào qua sự sắp xếp và kế hoạch tuyệt hảo của Đức Chúa Trời qua những con người được Chúa lựa chọn và sử dụng. Sự kiện lịch sử mười hai chi phái tiến chiếm đất hứa, nhận lãnh vùng đất đượm sữa và mật mà Đức Chúa Trời Hằng hữu phán hứa trao cho Áp-ra-ham và dòng dõi ông càng giúp cho Cơ Đốc nhân chúng ta ngày nay phần nào nếm biết sự thành tín, lòng thương xót và năng quyền vô hạn của Đấng hằng cứu giúp tuôn đổ trên con dân Chúa năm xưa cũng như chính chúng ta ngày nay.
Và phước hạnh lớn lao vĩ đại nhất mà nhân loại có được, các dân các nước nhận được thông qua Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp cùng dòng dõi được lựa chọn chính là thông qua Đức Chúa Giê-xu Christ, Đấng Mê-si-a, Chúa Cứu thế của cả nhân loại. Ngài chính là chồi và hậu tự của Đa-vít, là sao mai sáng chói. Đức Chúa Giê-xu là Đấng Cứu rỗi cho hết thảy ai tin nhận Ngài làm Chúa làm Chủ của đời mình. Vậy còn chần chờ gì mà không đón nhận Tin Lành cứu rỗi đang được rao truyền cũng như xác quyết niềm tin của mình nơi Đấng Thành tín đời đời không hề thay đổi, hầu cho sống một đời sống ngập tràn hy vọng và mạnh mẽ bước đi cách dạn dĩ và kết thật nhiều quả cho Chúa trong năm mới 2022 này.
(Theo sự hỗ trợ của SV Võ Đông Dương – SV khoá IX Viện Thánh Kinh Thần Học)