Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đậu xe. Bất chợt… anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai. Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Anh đạp phanh và lái xe quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, anh ta giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đậu xe, quát lớn:
“Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái xe mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?
Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi… Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả!”. Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm của cậu bé, cậu chỉ vào chỗ góc khuất nơi bãi đỗ xe gần đó.
“Kia là anh trai cháu,” cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên được.” Nước mắt chực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu.”
Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh nghĩ, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.
“Cám ơn ông, Chúa sẽ ban phước cho ông!” đứa bé xúc động nói với người lạ mặt. Ngạc nhiên trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên bâng khuâng nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.
Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm để nhắc nhở mình rằng: “Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến độ ai đó cần phải ném gạch vào bạn để bạn chú ý. Và nếu có ai đó ném gạch vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ.”
Suy gẫm:
Đức Chúa Trời phán nhỏ nhẹ trong linh hồn chúng ta và Ngài phán với lòng chúng ta. Lắm lúc chúng ta không có thì giờ để lắng nghe, Ngài phải ném những “viên gạch” để chúng ta dừng lại, chú ý đến những gì Ngài muốn nói với chúng ta. Tất cả đều là sự lựa chọn của chúng ta: Lắng nghe tiếng thì thầm… hay chờ đợi một viên gạch được ném ra!
Bạn có dành thời gian tĩnh lặng để lắng nghe điều Chúa đương phán với bạn không?
Nguồn: “TIN VÀ SỐNG” – Mục sư N.H.V