Kinh Thánh: Lu-ca 9:59-60
“Ngài phán cùng kẻ khác rằng: Ngươi hãy theo ta. Kẻ ấy thưa rằng: Xin cho phép tôi đi chôn cha tôi trước đã. Nhưng Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; còn ngươi, hãy đi rao giảng nước Đức Chúa Trời.” (BTT)
Đi theo Chúa Jêsus không phải là một ý nghĩ bất chợt hay sở thích cá nhân. Đó là quyết định vâng theo sự kêu gọi của Đấng Christ một cách có ý thức (Lu-ca 5:27-28). Phân đoạn Kinh Thánh hôm nay là cuộc gặp gỡ thứ hai trong số ba cuộc gặp gỡ được ghi lại giữa Chúa Jêsus và những người sẽ trở thành môn đồ của Ngài. Chúa Jêsus kêu gọi người đàn ông đi theo Ngài. Lời kêu gọi của Ngài rất rõ ràng: thì hiện tại được dùng trong tiếng Hy Lạp, giọng của Ngài chủ động và mang tính chất ra lệnh. Nói cách khác, lời Ngài kêu gọi hàm ý: “Ngươi phải đi và đi ngay!” Nhưng phản ứng của người đàn ông cho thấy lúc đó ông không xem đó là một lời chỉ dẫn, ông không thấy sự cấp bách trong mạng lệnh của Đấng Christ, và ông viện cớ để tránh không thực hiện điều Chúa Jêsus đã truyền.
Câu nói: “… chôn cha tôi trước đã,” ắt hẳn không có nghĩa là cha ông đã chết, mà có nghĩa là ông sẽ xem xét lời kêu gọi trở thành môn đồ sau khi cha ông chết. Khi đó, ông sẽ nhận được phần thừa kế của mình và đã hoàn thành tất cả những bổn phận của người con trai trong gia đình. Ông có thể được xem là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Nhưng ông đã không vâng lời Chúa Jêsus. Giống như vợ của Lót, ông quay lại nhìn cuộc sống mà ông sợ đánh mất, thay vì mong chờ một đời sống mới trong Đấng Christ (Lu-ca 17:32-33).
Câu trả lời của Chúa Jêsus có vẻ khá sắc bén. Ngài đang nói rằng hãy để những người không quan tâm đáp ứng tiếng gọi của Đức Chúa Trời (người chết thuộc linh) lo việc chôn cất người chết. Còn những ai nhận ra đặc ân được ở trong gia đình của Đức Chúa Trời sẽ xem những điều Ngài ưu tiên cũng là những ưu tiên của họ, ngay cả khi điều đó có nghĩa là gia đình đứng ở vị trí thứ hai như trong Lu-ca 14:26. Mặc dù khuôn mẫu bình thường của đời sống tin kính là hiếu kính cha mẹ (Ê-phê-sô 6:1-3) và chu cấp cho gia đình (I Ti-mô-thê 5:8), nhưng Đức Chúa Trời có quyền đứng đầu. Những người lính phải bỏ lại gia đình và nhập ngũ khi đất nước có chiến tranh, thì chúng ta càng phải làm như vậy khi Chúa muốn chúng ta bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Chúa muốn chúng ta có mối liên hệ gia đình và phải trân quý điều đó. Nhưng không gì quý hơn việc chấp nhận và vâng theo tiếng Chúa gọi. Dù một mối quan hệ có đặc biệt đến mấy, thì mối quan hệ đó cũng không bao giờ quan trọng hơn mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời, Đấng đã dựng nên chúng ta, và với Cứu Chúa đã chết vì chúng ta. Lời kêu gọi của Chúa cho cuộc đời chúng ta – là công bố tính ưu việt của vương quốc Ngài và ân điển Ngài – phải là điều ưu tiên hàng đầu. Chúa không muốn chúng ta gây hổ thẹn cho gia đình, nhưng khi chúng ta lấy gia đình làm cớ để không vâng lời Cha trên trời, chúng ta sỉ nhục cả Ngài và sự kêu gọi của Ngài đối với chúng ta (Ma-thi-ơ 15:3-6). Tuy nhiên, Mác 10:29-30 cho chúng ta biết rằng những ai đáp ứng lời kêu gọi sẽ thấy Đức Chúa Trời ban phước cho họ cách lạ lùng hơn điều họ từng trải nghiệm theo cách của thế gian.
Kính lạy Chúa là Đức Chúa Trời và Cha thiên thượng nhân từ. Tạ ơn Ngài về gia đình mà con được sinh ra, và tất cả những điều tốt đẹp đến với con thông qua họ. Con cũng tạ ơn Ngài về trách nhiệm chăm sóc và phục vụ người khác đi kèm với những điều tốt đẹp đó. Tuy nhiên, con biết rằng Ngài là Người Cha Vĩ Đại của con và Lời của Ngài cao trọng hơn hết. Xin tha tội cho con khi con chọn sai đối tượng mình phải vâng lời. Con chấp nhận lời kêu gọi cùng làm việc với Ngài. Vì vậy, xin giúp con đưa ra những lựa chọn đúng đắn và cần thiết để tôn kính và vâng lời Ngài, tin rằng Ngài sẽ giải quyết mọi việc dang dở trong gia đình con. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work