Kinh Thánh: Mác 10:13-16
“Người ta đem những con trẻ đến cùng Ngài, đặng Ngài rờ chúng nó; nhưng môn đồ trách những kẻ đem đến. Đức Chúa Jêsus thấy vậy, bèn giận mà phán cùng môn đồ rằng: Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng cấm chúng nó; vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai chẳng nhận lấy nước Đức Chúa Trời như một đứa trẻ, thì chẳng được vào đó bao giờ. Ngài lại bồng những đứa trẻ ấy, đặt tay trên chúng nó mà chúc phước cho.” (BTT)
Một lần nữa, các môn đồ cho thấy rằng họ vẫn chưa rút ra được bài học cho mình. Mác 9:33-37 đã dạy họ rằng lòng tin đơn sơ như con trẻ mới là điều Chúa Jêsus quan tâm, chứ không phải cách nói kiêu ngạo của người lớn. Bây giờ họ thậm chí còn cố gắng xua đuổi các gia đình có con nhỏ (có nghĩa là trẻ sơ sinh, trẻ em hoặc thiếu niên). Trong xã hội đó, trẻ em là một “tài sản không chắc chắn”: chúng dễ mắc bệnh và tử vong, do đó ít có khả năng giúp đỡ cha mẹ chu cấp cho gia đình và bản thân họ khi về già. Các em không được coi là con người theo đúng nghĩa; không đem đến lợi ích kinh tế cho gia đình. Mặc dù vậy, cha mẹ nào cũng yêu thương con mình. Chúa Jêsus cũng thế!
Khi những người cha mẹ đưa con trẻ đến với Chúa Jêsus, họ mong Chúa chúc phước cho con họ. Họ đã thấy những phép lạ kỳ diệu và nghe lời dạy dỗ khôn ngoan của Ngài, và họ muốn những đứa con nhỏ của họ lớn lên giống như Ngài. Tuy nhiên, các môn đồ đã cố gắng đóng vai trò vệ sĩ của Chúa Jêsus để ngăn trở các em. Các em không có cách nào đến gần Chúa Jêsus, các em không quan trọng với Ngài. Các môn đồ đã sai.
Việc các môn đồ quở trách những người cha mẹ này là một sự xúc phạm. Vì vậy, Chúa Jêsus đã rất giận mà quở trách các sứ đồ tập sự của Ngài. Ngài đã dạy về sự nguy hiểm của những kẻ cản trở trẻ em đến với Ngài (Mác 9:42). Ngài khẳng định lại một lần nữa: “Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng cấm chúng nó.” Nước Trời không dành cho các quan chức tôn giáo tự cao (những người mà các môn đồ đang có nguy cơ bắt chước), mà dành cho tất cả những ai đến và tiếp nhận Ngài (Giăng 1:12; Khải huyền 3:20). Chúa Jêsus khẳng định lời Ngài bằng cách đến với những con trẻ, bồng chúng lên và chúc phước cho chúng. Thật đáng xấu hổ cho các môn đồ, họ bị gạt sang một bên bởi những đứa trẻ muốn được Chúa Jêsus chúc phước cho. Ai trong số họ từng khiêm tốn mong muốn được Ngài chúc phước? Không ai cả, họ đang cạnh tranh để trở thành người lớn nhất dưới quyền của Chúa Jêsus (Mác 9:34) khi Ngài giành quyền thống trị đất nước (theo như suy nghĩ của họ). Thậm chí sau việc này, họ vẫn không nhận ra bài học, bởi vì Gia-cơ và Giăng vẫn muốn trở nên lớn hơn những người khác (Mác 10:35-37).
Câu chuyện này không phải để tôn cao trẻ em, cũng không tôn thờ chúng như thần tượng. Cũng không có nghĩa là các em không có tội lỗi nên xứng đáng được Đấng Chủ Tể chú ý (Thi thiên 51:5). Các em chắc chắn không vô tội, nhưng các em muốn nhận được phước lành của Chúa, đó là lý do các em đến với Ngài. Chỉ có người lớn mới nghĩ rằng họ phải tự kiếm lấy mọi thứ cho mình. Trẻ em biết rằng chúng cần tất cả sự giúp đỡ và tình yêu thương mà chúng có thể nhận được. Và nếu chúng ta có lẽ thật của Phúc Âm, chúng ta nên truyền lại cho con cái để chúng có thể học cách tin cậy Chúa Jêsus. Điều đó đúng với tất cả mọi người. Vì vậy, chúng ta đừng làm cho đức tin nơi Chúa Jêsus trở nên phức tạp. Hãy giải thích cách đơn giản về ân điển của Đức Chúa Trời cho bất kỳ ai lắng nghe: trẻ em, người trưởng thành, người lớn tuổi, bạn bè, đồng nghiệp, gia đình, và mời họ tiếp nhận Chúa Jêsus.
Lạy Cha là Đức Chúa Trời. Cảm ơn Ngài đã yêu thương tất cả những gì Ngài tạo dựng và sẵn sàng đón nhận tất cả những ai đến với Ngài. Xin tha thứ cho con vì con đã ngăn trở Ngài tiếp cận với đồng nghiệp và bạn bè của con. Xin giúp con thực hành thông điệp con cần nói bằng cách đến với Ngài mỗi ngày bằng sự nhờ cậy và đức tin. Ngài biết con yếu đuối, xin giúp con nhận ra điều đó. Con cần tin cậy Ngài trong mọi điều từ hôm nay… kể cả sự can đảm để mời mọi người đến với Chúa Jêsus. Nhân danh Chúa Jêsus. A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work