Một người lính Mỹ trở về nước sau khi tham chiến ở một nước khác. Anh điện thoại cho cha mẹ từ San Francisco và thông báo với gia đình rằng anh sẽ dẫn về một người bạn, người ấy không có thân nhân và muốn về ở luôn tại nhà anh.
Anh nói: “Nhưng có một điều con muốn cha mẹ biết, người bạn của con bị thương rất nặng, anh ấy bị mất một chân và một tay”.
Cha mẹ anh cũng nói: “Tội nghiệp quá, con cứ đưa cậu ấy về đây, cha mẹ sẽ liên hệ với các tổ chức từ thiện để tìm cho cậu ấy một chỗ ở”. “Không, con muốn anh ta sống chung với gia đình mình”.
Tiếng người cha vang lên ở đầu dây bên kia: “Con trai, con không hiểu gì sao? Một người tàn tật như vậy sẽ làm một gánh nặng cho gia đình chúng ta. Ai cũng phải có việc riêng để lo và không thể bị ảnh hưởng bởi những chuyện như vậy”.
Cuộc điện đàm kết thúc, cha mẹ không thấy anh ta về nhà, và cũng không nhận được tin tức gì nữa. Vài ngày sau, họ nhận được một cú điện thoại từ sở cảnh sát San Francisco, báo tin con trai họ đã rơi từ trên lầu của một bệnh viện và chết. Cảnh sát cho rằng đó là một vụ tự tử. Trong nỗi đau khôn tả, cha mẹ anh vội đến San Francisco để nhận xác anh, Đúng là thi thể của anh, nhưng họ bàng hoàng khám phá ra rằng con trai họ chỉ còn một tay và một chân.
Suy ngẫm:
Cái chết của anh lính trẻ thật đáng thương nhưng cũng đáng trách. Anh cần hiểu rằng đó chỉ là thái độ của cha mẹ anh đối với một người tàn tật xa lạ, còn anh là con của họ! Nhưng dẫu sao, người lính này vẫn có quyền thăm dò thái độ của cha mẹ mình đối với một người tàn tật. Ôi! Nếu họ có lòng nhân từ hơn, nếu họ quen với việc cứu giúp người khác mà không cảm thấy nặng nhọc và phiền toái, thì họ đã không mất đứa con yêu dấu của mình đang bị dằn vặt vì mặc cảm tật nguyền.
Dẫu cho bạn có bị ruồng bỏ hoặc đối xử thậm tệ, hãy nhớ rằng: Chúa yêu bạn hơn bao giờ hết, Ngài chấp nhận thực tế, dù bạn có thế nào chăng nữa!
“Khi cha mẹ bỏ tôi đi, thì Đức Giê-hô-va sẽ tiếp nhận tôi” (Thi thiên 27:10)
Nguồn: sưu tầm