Kinh Thánh: Giăng 13:21-30
“Khi Đức Chúa Jêsus đã phán như vậy rồi, thì tâm thần Ngài bối rối, bèn tỏ ra rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, một người trong các ngươi sẽ phản ta. Các môn đồ ngó nhau, không biết Ngài nói về ai đó. Vả, có một môn đồ dựa vào ngực Đức Chúa Jêsus, tức là người mà Ngài yêu. Si-môn Phi-e-rơ ra dấu cho người đó rằng: Hãy nói cho chúng ta biết thầy phán về ai. Vậy, người nghiêng mình trên ngực Đức Chúa Jêsus, hỏi rằng: Lạy Chúa, ấy là ai? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ấy là kẻ mà ta trao cho miếng bánh ta sẽ nhúng đây. Đoạn, Ngài nhúng một miếng, rồi lấy cho Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, con trai của Si-môn. Liền khi Giu-đa đã lấy miếng bánh, thì quỉ Sa-tan vào lòng người. Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng người rằng: Sự ngươi làm hãy làm mau đi. Nhưng các người ngồi đồng bàn đó chẳng ai hiểu vì sao Ngài phán cùng người như vậy. Có kẻ tưởng rằng tại Giu-đa có túi bạc, nên Đức Chúa Jêsus biểu người: Hãy mua đồ chúng ta cần dùng về kỳ lễ; hay là Hãy bố thí cho kẻ nghèo. Còn Giu-đa, khi lãnh lấy miếng bánh rồi, liền đi ra. Khi ấy đã tối.” (BTT)
Trong lúc này, chỉ có hai người biết. Chúa Jêsus biết rằng Giu-đa sẽ phản Ngài, và Giu-đa biết giao kèo đã thỏa thuận, đó là 30 miếng bạc đổi lấy Chúa Jêsus. Nhưng Chúa Jêsus không phải là người duy nhất bị phản bội. Mặc dù biết rằng Giu-đa là một tên trộm (Giăng 12: 6), nhưng các môn đồ khác lại không biết điều ác mà ông đã đồng ý làm (Lu-ca 22: 1-6). Vì vậy, khi Chúa Jêsus thông báo rằng một trong số họ sẽ phản bội Ngài, họ rất buồn. Ma-thi-ơ ký thuật lại rằng, “Khi đang ăn, Ngài phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi rằng có một người trong các ngươi sẽ phản ta. Các môn đồ lấy làm buồn bực lắm, và lần lượt hỏi Ngài rằng: Lạy Chúa, có phải tôi không?” (Ma-thi-ơ 26: 21-22).
Lời kể của Giăng trong câu 30 tóm tắt lại: “Khi ấy đã tối”. Không chỉ tối trong khung cảnh buổi tối muộn, mà còn là sự tối tăm về mặt đạo đức và xấu xa về mặt tâm linh. Trong hơn hai năm rưỡi, tấm lòng đen tối đã ở rất gần Ánh sáng của thế gian nhưng lại không nhận biết được gì cả. Không có gì ngạc nhiên khi tâm thần Chúa Jêsus lại bối rối. Giu-đa ở rất gần Ngài nhưng đồng thời cũng rất xa Ngài. Ông đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất để nhận được sự sống đời đời. Ông rời khỏi nhóm vì ông không thể ở trong ánh sáng thêm nữa; và ông không bao giờ trở lại.
Hội Thánh là một nhóm người tuyệt vời. Nhưng một người có thể ở trong hội thánh, thậm chí hát tôn vinh Chúa hoặc phục vụ, giảng đạo hoặc cầu nguyện, nhưng vẫn ở trong sự tối tăm. Dù cho câu chuyện về Giu-đa là chỉ nói về ông, nhưng khuôn mẫu lại rất phổ biến. Thông thường, giống như các môn đồ, chúng ta không biết ai có tấm lòng tối tăm, nhưng Chúa Jêsus biết rõ. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng, tất cả chúng ta đều cảm thấy bị phản bội và buồn bã, nhưng không ai buồn hơn Chúa Jêsus. 2 Phi-e-rơ 3: 9 chép “Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn.”
Lạy Cha yêu dấu, con cảm ơn Chúa vì Ngài biết tấm lòng con. Xin chiếu soi ánh sáng của Ngài vào chỗ nào còn tăm tối trong đời sống con; chỗ nào còn chai sạn, xin Ngài giúp trở nên mềm mại; và nơi nào trong con có sự ích kỷ, xin giúp con biết vâng phục và hy sinh những ý nguyện con cho Ngài. Và con cầu nguyện cho những người trong các Hội Thánh đang rao giảng về Sự Sáng nhưng lại ẩn mình trong sự tối tăm: xin cho họ ăn năn khi còn cơ hội. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus, Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work