Kinh Thánh: Mác 3:4
“Rồi Ngài hỏi họ rằng: Trong ngày Sa-bát, nên làm việc lành hay việc dữ, cứu người hay giết người? Nhưng họ đều nín lặng.” (BTT)
Giống như định luật về trọng lực, tất cả các định luật của Chúa đơn giản diễn tả cách mà sự sáng tạo của Ngài (cả về thể chất và luân lý) được hoạch định để vận hành. Chúng xác định rõ ràng điều gì sẽ hiệu quả và điều gì không. Nhưng giống như nhiều lớp sơn che đi bản gốc của một kiệt tác cũ kỹ, các quy tắc nhỏ nhặt (“bảng vàng” những hướng dẫn ban đầu của Đức Chúa Trời), đánh mất ý định ban đầu của Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus đối mặt với sự chỉ trích của giới lãnh đạo tôn giáo vì dám nghĩ đến việc chữa lành một người tàn tật trong ngày Sa-bát (Mác 3:1-3). Hành động của Đấng Christ sẽ phục hồi bàn tay bị biến dạng, cho phép người đó sống và làm việc trở lại: điều đó sẽ đảo ngược quá trình bệnh tật, phô bày quyền năng của Đức Chúa Trời và mang lại vinh quang cho Chúa Jêsus (Mác 3:5).
Vấn đề ở đây là gì? Ân điển và lòng thương xót của Đức Chúa Trời, cùng với quyền năng chữa lành của Ngài, đã làm cho những quy định nhỏ nhặt dường như trở nên vô nghĩa, và chúng đã trở nên vô nghĩa. Các quy tắc tôn giáo, vượt quá những gì Đức Chúa Trời truyền lệnh, là một cách để kiểm soát con người; chúng là điểm phân chia những người “ở trong” và những người “ở ngoài.” Trong bất kỳ cộng đồng tôn giáo nào, người ta đều muốn hơn nhau về lòng mộ đạo, và việc tuân thủ các quy tắc như vậy là cách lý tưởng để chứng tỏ lòng trung thành. Nhưng Chúa Jêsus không quan tâm đến trò chơi tôn giáo. Ngài muốn chứng tỏ rằng Ngài có quyền năng của Đức Chúa Trời để phục hồi những gì đã bị tàn tật trong một thế giới sống dưới sự rủa sả của Đức Chúa Trời vì tội lỗi (Sáng thế Ký 3:17-19).
Chúa Jêsus tách mục tiêu của Đức Chúa Trời cho ngày Sa-bát, tức quyết định nghỉ một ngày trong tuần để thờ phượng và nghỉ ngơi (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:8-11), ra khỏi những ý nghĩ sai lầm mà Đức Chúa Trời không bao giờ muốn (các quy định phức tạp để xác định thế nào là làm việc). Những người chống đối Chúa cho rằng việc chữa bệnh cho người khác vào ngày Sa-bát là sai – vì đó là “làm việc”. Vì vậy, Chúa Jêsus đặt câu hỏi để kích thích họ suy nghĩ. Bằng cách cho thấy sự đối lập hoàn toàn giữa việc cứu người với việc “ngộ sát”, Chúa Jêsus buộc họ phải nhìn thấy sự ngu xuẩn của chủ nghĩa luật pháp đang hấp dẫn họ.
Trong mọi cuộc tranh luận đều có lúc sự bất hợp lý của lập luận quá rõ ràng đến nỗi không còn gì để nói nữa (Ma-thi-ơ 23:13-29). Khi điều đó xảy ra, mọi người thường bắt đầu nghĩ… đó là điều rất tốt! Tuy nhiên, không thể bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc cho đến khi thành kiến bị phơi bày như một thói quen sai lầm đang thống trị. Khi Đức Chúa Trời hành động, dò xét tư tưởng và động cơ (Ma-thi-ơ 9:4), đừng ngạc nhiên khi người ta im lặng. Không có gì để nói khi những giả định sai lầm biến mất, và sự thật sẽ trở nên hiển nhiên. Khi đó, và thường là không lâu sau đó, bạn bè của bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ về những gì Đức Chúa Trời đang phán.
Lạy Chúa yêu dấu! Cảm ơn Ngài vì Chúa Jêsus là Lẽ thật và lời Ngài mang lẽ thật vào thế giới dối trá. Xin Chúa tha thứ cho con vì đã không thẳng thắn về điều gì là thật nên bạn bè và đồng nghiệp của con không nghe thấy tiếng của Ngài trên nền văn hóa ồn ào. Xin giúp con khuyến khích những người xung quanh suy nghĩ về những gì Ngài đang nói. Trong danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work