Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Việc Chúa làm trên cuộc sống tôi

Môi tôi ngợi khen Chúa;

Lòng tôi cảm tạ Ngài không thôi!

Như bao Cơ Đốc nhân khác, ở lứa tuổi xuân thì tôi lập gia đình với người cùng niềm tin năm 1976, rồi chúng tôi có con với nhau.

Cuộc hôn nhân được 11 năm, giữa vợ chồng chúng tôi bắt đầu nảy sinh nhiều rạn nứt, đi đến gãy đổ. Lòng buồn rười rượi khi nghĩ về điều này. Do đâu? Sau này tôi nghiệm ra là vì cái tôi quá lớn, không để Chúa làm chủ gia đình, không nương cậy Chúa trong cuộc sống hôn nhân. Thật là tệ khi cả hai vợ chồng đã không giữ lời kết ước trước Chúa, trước Hội Thánh, và không dạy dỗ con cái theo đường lối của Chúa như đáng phải có. Đây là việc tôi làm.

Khi suy gẫm về tội lỗi của dân Y-sơ-ra-ên đối cùng Đức Chúa Trời, tôi thấy mình trong đó. Nhưng tôi cảm ơn Chúa, sự nhân từ Ngài luôn đuổi theo tôi. Những lúc cùng đường, buồn khổ, tôi kêu cầu khóc lóc với Chúa thì Chúa nâng đỡ và giải cứu tôi. Nhưng khi thới thạnh, tôi lại cho mình là khôn ngoan, tài giỏi, rồi tự khen: “Bàn tay ta làm nên tất cả”. Sự kiêu ngạo, phạm tội, rồi hối cải với Chúa. Điều này cứ lặp đi lặp lại trong đời sống tôi.

Năm 2008, tôi có chuyến đi thăm gia đình mình ở Mỹ. Một sáng Chúa nhật năm đó, trong giờ thờ phượng Chúa, tôi có dịp cùng ngợi khen Chúa với Hội Thánh – bài Thánh ca 720 “Tôi biết Đấng nắm giữ tương lai”. Ca từ bài Thánh ca chạm vào lòng, tôi khóc nức nở khi nhớ lại lời tôi đã hứa nguyện cùng Chúa trước Hội Thánh trong Lễ hôn phối – “Dù vui hay buồn, dù đau yếu hay bệnh tật, dù trong thuận hay nghịch cảnh cũng nhờ cậy nơi Chúa mà cùng nhau bước đi trong hôn nhân”. Tôi cũng đã hứa với Chúa là sẽ dạy con cái – cơ nghiệp Chúa ban, mà tôi bội ước cả hai.

Trong thời gian ấy, lòng tôi đau thương rối bời và đầy cay đắng vì đứa con trai cả đã đi vào con đường trụy lạc của thế gian, linh hồn nó chắc chết. Lòng tôi bị cáo trách, ray rứt không nguôi khi nghĩ về đời sống tâm linh của con mình. Khi tôi hát đến câu “Tương lai tôi còn có bao lo buồn, nhưng tâm hồn vẫn luôn bình an, vì tôi biết Chúa nắm tương lai mình, và tôi biết Ngài đi trước tôi”. Rồi những ca từ “Chúa khiến những kẻ yếu mạnh lên trong Chúa … chính chỗ những kẻ khốn cùng được nương náu, những kẻ vỡ lòng được yêu dấu, trong tay Jesus bình an chẳng vương lo âu …”  trong điệp khúc bài Thánh ca 682 “Ơn Chúa lòng ghi sâu” làm lòng tôi tan vỡ, ơn Chúa cao vời đánh động tâm khảm tôi … Không còn nín lặng được nữa, miệng tôi bật thành tiếng và thú tội cùng Chúa: Xin Chúa tha thứ tội lỗi của con đối với Ngài. Ôi! Chúa ơi, bao nhiên năm qua con sống chẳng ra chi, mê đắm chìm ngập trong màn đêm và hư không mà Ngài không bỏ con, vẫn yêu thương, ban cho con cơ hội để nhận biết sự vi phạm của mình mà quyết định quay về cùng Ngài…  Ngay lúc này, lòng tôi trở nên rất bình an dù mọi điều trong cuộc sống vẫn như trước.

Đến giữa năm 2009, Chúa bày tỏ quyền năng cách diệu kỳ trên cuộc sống của con trai tôi. Tôi thật sự bị bắt phục, bởi việc lớn và khó thì Chúa làm được khi tôi hết lòng kêu cầu cùng Ngài. Con trai tôi bỏ hết những thú vui chết người mà biết bao nhiêu cuộc đời khi vướng vào thì không thể rút chân ra được. Chúa đã làm phép lạ cho cả tôi và con trai tôi! Cuộc sống của tôi từ đó cứ bám theo gót Chúa, nhận ơn phước Chúa từng hồi. Tôi tin cậy Ngài hoàn toàn!

Còn nữa, năm 2013, Chúa dùng một người bạn của chị tôi để giúp tôi phát hiện, chỉ dẫn, rồi được điều trị kịp lúc căn bệnh ung thư ngực bất ngờ ập đến. Sau hơn sáu tháng, sức khỏe tôi được cải thiện cách nhanh chóng. Biết rõ Chúa luôn làm ơn cho tôi, không đãi tôi theo sự vi phạm của mình, lòng tôi thầm nguyện nhỏ nhẹ: “Chúa ơi! Hãy dùng cuộc đời của con trai theo ý Ngài”. Và rồi Chúa kêu gọi, con trai tôi đáp lời Ngài.

Những tháng ngày sống bình yên trong tay yêu thương của Chúa, chứng kiến đôi vợ chồng già (anh chị Trần Văn Long) luôn đồng hành nhau trong cuộc sống, trong sự thờ phượng và phục vụ Chúa đó đây. Nghĩ vẩn vơ rồi thầm ước ao rằng nếu mình cũng có một người đồng hành như vậy chắc thật phước hạnh và vui nhỉ!

Quả thật, Ngài là Đấng Toàn tri. Ngài biết ý tưởng tôi dù tôi giữ kín điều này trong lòng không thổ lộ cùng bất kỳ ai, và Ngài đã làm thành khi tác hiệp cho tôi và anh Thời – một người bạn đồng hành rất yêu mến Chúa. Từ đó, chúng tôi noi dấu chân Chúa và học theo gương anh chị Trần Văn Long, cùng nhau hầu việc Chúa theo sức và ơn Chúa ban.

Hành trình đức tin theo Chúa có phước hạnh và sự thương xót của Ngài nhưng cũng kèm theo những thách thức không hề nhỏ. Như quý độc giả đã biết, toàn thế giới nói chung và tại thành phố Hồ Chí Minh nói riêng, đại dịch Covid-19 đã cướp đi hàng ngàn sinh mạng, đem đến sự đe dọa lớn lao về sự chết và sức khỏe của rất nhiều người dân, trong đó có tôi. Sau khi tôi bị nhiễm bệnh hơn một tuần, bác sĩ xem xét kết quả chụp phim và cho biết lá phổi của tôi chỉ còn 2%, còn lại là trắng hết, khả năng không qua khỏi… Bác sĩ điều trị cho tôi vẫn gắng sức cho đến cùng với tia hi vọng mong manh để cứu sống tôi. Bà cho toa đi mua thuốc đặc trị phải có ngay trong đêm đó thì mới có rất ít hy vọng nếu cơ thể tôi đáp ứng với thuốc, còn không thì …. Trong khi toàn thành phố bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, ban đêm không một bóng người do lệnh giới nghiêm. Nhờ vào sự khẩn nguyện thiết tha với Chúa của anh chị em trong HTTL. Sài Gòn và khắp nơi, cùng với lòng dốc đổ kêu cầu của các con và anh bạn đồng hành. Cuối cùng Chúa cho tìm mua được lọ thuốc ấy. Trong trạng thái mơ màng tôi nghe loáng thoáng – 23:00 giờ rồi tiêm thôi. Bà bác sĩ cùng chồng tôi, các con, và người thân hiệp lại cầu nguyện trước khi tiêm thuốc cho tôi. Tôi lịm dần và không còn biết gì nữa…

Nay Chúa cho tôi còn sống đây là để thuật lại ơn tha thứ của Ngài, đếm các phước lành mà Ngài tuôn đổ trên đời tôi, kẻ chẳng xứng đáng được yêu mà Chúa vẫn yêu, kẻ không xứng đáng được chăm sóc mà Ngài luôn đoái đến. Nhân đây, từ trong đáy lòng, tôi kính lời tri ân đến quý Tôi tớ của Chúa và hết thảy anh chị em yêu dấu cùng đức tin, kể cả những anh em mà tôi chưa biết mặt đã yêu thương mà ngày đêm cầu thay cho tôi và sự bình an của gia đình qua bài học giữa sự sống và sự chết của tôi. Nguyện Chúa kính yêu quan phòng và ban phước bội phần trên quý vị.

Quý độc giả thân mến! Đấng Tạo Hóa đã dựng nên mỗi chúng ta theo hình ảnh của Ngài, ban sự sống cho con người. Việc mỗi chúng ta đang sống động, tỏ lòng biết ơn Chúa là điều phải làm. Nhưng bạn và tôi chỉ thật sự sống cuộc đời phước hạnh và vui mừng khi đón nhận Cứu Chúa Jêsus vào lòng mình vì Kinh Thánh có chép: “Vậy Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6).

Xin chúng ta hãy nhớ ơn Chúa và quay về chốn bình yên bên chân Jêsus.

Đó là những việc lớn và lạ lùng mà Chúa làm trên hành trình đức tin của tôi. Xin trích một phần điệp khúc của bài Thánh ca “Hãy đếm những ơn phước Chúa ban” thay cho lời kết của tôi:

“Xin anh đếm các phước lành Cha luôn ban.
Xin anh hãy kể ra ơn lành từng tên.
Hãy đếm ơn trên. Hãy kể tên linh ân.
Chắc chắn anh sẽ thấy các công tác Cha đang làm.”

Muốn thật hết lòng!

Bài làm chứng của bà Nguyễn Thị Ngọc Mai, ban viên Ban Lão niên HTTL. Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn