Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Nỗi buồn xa Chúa

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình tin kính Chúa, dù có ba là Chấp sự, có chú là Mục sư nhưng tôi không có đức tin đủ để sống và bước đi theo Chúa. Dẫu biết “không có đức-tin, thì chẳng hề có thế nào ở cho đẹp ý Chúa” nhưng tôi vẫn bằng lòng chấp nhận cuộc sống “mang ách chung với kẻ chẳng tin”.

Thuở ấy, tôi rất tự mãn về bản thân và lên mình kiêu ngạo khi cho rằng tôi sẽ dễ dàng khiến chồng tôi đầu phục Chúa. Vì vậy, tôi đã bỏ ngoài tai Lời Chúa dạy: “Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau, và tánh tự cao đi trước sự sa ngã”, dửng dưng trước Lời Chúa cảnh cáo: “Ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã”. Chính sự kiêu ngạo đó đã làm cho tôi lạc mất Chúa, và ngày càng ngã dài trên hành trình đức-tin của mình.

Có thể nói số ngày tôi làm dâu là chuỗi ngày tôi sống trong sự “lao khổ và buồn thảm”! Tôi không được tự do đi nhóm thờ phượng Chúa vào mỗi sáng Chúa nhật như lúc còn ở nhà của ba má tôi. Đã vậy, cứ vài ba tháng tôi phải nghỉ hai ngày làm việc, chủ yếu là để cúng giỗ. Con chúng tôi thì bị bắt phải quỳ lạy! Xót xa vô cùng nhưng chẳng thể làm gì được trong lúc này.

Thế rồi một hôm gia đình chồng tôi bị mất trộm. Họ nghi ngờ tôi, họ chà đạp danh dự tôi bằng sự bạo hành về tinh thần khiến cho tôi đau đớn vô cùng. “Nước mắt làm đồ ăn tôi ngày và đêm.” Thật tình mà nói, khi đối diện với hoàn cảnh như vậy, tôi đã quên đi sự hiện diện của Chúa, chỉ muốn quyên sinh để bảo tồn danh dự của mình!

Cảm ơn Chúa vì “Ngài đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian, thì cứ yêu cho đến cuối cùng”. Chúa yêu thương tôi vậy mà tôi không biết được và cũng chẳng hiểu đến! Chúa không bỏ tôi, Ngài nhắc: “Thân thể tôi là Đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong tôi, là Đấng mà tôi đã nhận bởi Đức Chúa Trời”. Tôi ăn năn tội mình trước mặt Chúa, nhớ đến Lời Chúa hứa: “Hãy kêu cầu Ta, Ta sẽ trả lời cho; Ta sẽ tỏ cho ngươi những việc lớn và khó, là những việc ngươi chưa từng biết”. Tôi đã kêu cầu cùng Chúa và trông đợi sự giải cứu từ nơi Chúa “hơn người lính canh trông đợi sáng”. Cảm ơn Chúa Ngài là Đấng thành tín. Chúa đã tha thứ và nhậm lời cầu xin của tôi.

Kết quả điều tra của công an Huyện chứng minh rằng tôi bị vu oan. Kể từ đó, tôi mới nghiệm ra rằng “Lìa bỏ Giê-hô-va Đức Chúa Trời và chẳng có lòng kính sợ Chúa, ấy là một sự xấu xa cay đắng; Thật, chẳng ai trông cậy Chúa mà lại bị hổ thẹn” vì Chúa là Đấng yêu thương, nhân từ “sự giận Chúa chỉ trong một lúc, còn ơn của Ngài có trọn một đời”.

Trên hành trình đức tin, chỉ khi nào “bước với Chúa yêu thương, dù có đi muôn phương thì tôi cũng không cô đơn, không vương lo buồn, lòng nhẹ nhàng quăng xa mọi gánh sầu vương”. Tôi “được Chúa tha sự vi phạm mình, được khỏa lấp tội lỗi mình”; được giải cứu khỏi sự gian truân nhưng tôi chưa “lấy gì báo đáp Đức Giê-hô-va về các ơn lành mà Ngài đã làm cho tôi”.

Tôi đã tha thứ cho những người làm tổn thương tôi, tự dặn lòng là sẽ không lìa xa Chúa nữa. Tôi cũng quyết định đem dâng con chúng tôi cho Chúa và giữ trọn điều tôi đã hứa nguyện cùng Ngài. Tôi đã sống đời sống xứng đáng đẹp lòng Chúa để làm gương dạy dỗ cho con chúng tôi đi theo đường lối kính sợ Ngài. Giờ đây, hai mẹ con chúng tôi trung tín nhóm thờ phượng Chúa vào mỗi sáng Chúa nhật, cũng đã tham gia vào Ban hát lễ, Ban Truyền giảng để ca ngợi, tôn cao Danh Chúa. Dầu vậy, gia đình chúng tôi vẫn chưa trọn vẹn bởi lẽ chồng tôi chưa chịu tin nhận Chúa Jêsus là Cứu Chúa của đời sống mình.

Tôi muốn trải lòng mình qua bài viết này để quý tôi con Chúa thêm lời cầu nguyện cho gia đình chúng tôi; đồng thời, cũng muốn nhắn nhủ với các bạn trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân: hãy đặt trọn đức tin nơi Chúa; hãy làm theo Lời Chúa thì chắc chắn các bạn sẽ có một đời sống hôn nhân phước hạnh.

Bài làm chứng của bà Nguyễn Thị Thu Hằng – Tín hữu HTTL Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn