Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Đấng chăn giữ tôi

Trong cuộc đời của tôi có biết bao nhiêu điều cần phải nói hay kể lại nhưng có một điều mà hôm nay tôi muốn viết ra đây để nhiều người được biết vì điều này rất quan trọng. Ấy là về bước ngoặt cuộc đời khi tôi quyết định tin nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa của cuộc đời mình.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Trung, nơi thường có bão lũ xảy ra hàng năm. Gia đình tôi theo tục lệ thờ cúng ông bà tổ tiên. Sau khi hoàn thành 4 năm đại học, tôi quyết định vào Sài Gòn tìm việc vì nghe nói nơi đây có nhiều cơ hội xin việc làm. Thế rồi tôi cũng tìm được một công việc làm ổn định. Và cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, sáng tôi đến công ty và chiều lại về nhà. Tôi cảm thấy cuộc sống thật là buồn tẻ, chẳng có ý nghĩa gì. Không lẽ cuộc đời một người chỉ là buồn thảm rồi qua đi theo tháng năm thôi sao?

Trong một buổi tiệc chia tay với người bạn đi định cư ở nước ngoài, tình cờ tôi được làm quen với một bạn nam. Vào dịp giáng sinh năm 2003, anh ấy rủ tôi đi dự lễ Giáng sinh. Lúc đó tôi chỉ nghe và biết hai chữ Nô-ên, chứ nếu ai hỏi thêm gì thì tôi cũng không biết trả lời vì tôi chưa bao giờ nghe hay tham dự lễ Giáng sinh bao giờ.

Cũng khá tò mò cho nên tôi đồng ý đi dự lễ Giáng sinh với anh ấy. Hội Thánh đầu tiên tôi đặt chân đến là nhà thờ Tin Lành Tân Phú. Khi đến nơi, anh hướng dẫn tôi vô ngồi một băng ghế và nói: “Hạnh ngồi đây nhé, tôi đi Tôn vinh Chúa với Ban hát lễ”. Tôi cũng không biết Ban hát lễ là gì cho đến lúc nghe giới thiệu Ban hát Thanh niên ra Tôn vinh Chúa. Tôi thấy anh ấy đứng trong nhóm hát và hát rất say sưa. Tôi cảm thấy bài hát có ca từ hay và ý nghĩa, còn giai điệu thì vui tươi và thu hút vì tôi chưa nghe Thánh nhạc bao giờ. Từ hôm đó, Chúa nhật nào anh ấy cũng rủ tôi đi nhà thờ mà đi một nhà thờ khác, đó là nhà thờ Tin Lành Sài Gòn. Cứ thế đều đặn trong khoảng 4 tháng, tôi đến nhà thờ ngồi nghe Lời Chúa qua sự giảng dạy của Mục sư, rồi những bài Thánh ca làm lòng tôi ngân nga những giai điệu về tình yêu của Chúa và lòng thương xót của Ngài dành cho tha nhân và cho cả chính tôi, một tội nhân chỉ đáng chết mất trong tội lỗi của chính mình. Thật lạ lùng, hôm đó sau khi nghe bài giảng của Mục sư Phan Quang Thiệu, trong tôi thật sự cảm nhận được tình yêu thương của Chúa dành cho chính tôi và Chúa cảm động trong lòng tôi… Có một điều gì đó đã thôi thúc… và tôi đã bước lên tin nhận Chúa.

Có Chúa trong đời sống, nhiều điều thay đổi trong tôi. Công việc tôi trở nên tốt hơn và điều quan trọng hơn hết là lòng tôi vui vẻ và bình an vô cùng.

Đến năm 2005, thì Chúa cho tôi lập gia đình với anh ấy – người bạn đã dẫn đưa mình đến với Chúa Giê-xu. Lúc đó tôi cũng đã bước qua tuổi 30. Thật cảm tạ ơn Chúa, vợ chồng tôi hân hoan chào đón liên tiếp hai con một gái và một trai, người ta gọi là sanh năm một. Thế rồi cuộc sống của gia đình tôi trở nên chật vật. Phần thì phải thay đổi chỗ ở, phần thì con còn nhỏ với bao nhiêu nhu cầu khi con nóng, con ho,… Tôi không còn đến HTTL. Sài Gòn để thờ phượng Chúa nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng dành thời gian vào ngày Chúa nhật để đi đến nhóm lại ở những nhà thờ gần nơi tôi ở vì chính trong lòng tôi muốn tôn kính Chúa trên cả mọi điều. Chúa có cách của Ngài để nhắc nhở tôi khi Ngài đã chọn tôi làm con của Ngài. Và khi con tôi lớn hơn một tí thì tôi bắt đầu quay lại nhà Chúa tại HTTL. Sài Gòn, cũng là lúc con tôi biết nói, biết hát. Chúng được dạy Lời Chúa qua lớp Ấu nhi và Thiếu nhi. Nhìn con được đến nhà Chúa vào ngày Chúa nhật, được các cô hướng dẫn dạy học Lời Chúa, lòng tôi vui sướng biết dường nào. Thật cảm tạ Chúa biết bao!

Trong thời gian bước theo Chúa, tôi muốn kể thêm về sự quan phòng của Chúa trên 2 con nhỏ của tôi. Quả thật, tôi nhận biết rõ Chúa luôn ở cùng gia đình tôi và gìn giữ hai con của tôi cách đặc biệt, diệu kỳ.

Vào năm 2011, tôi tận mắt chứng kiến tai nạn giao thông thình lình xảy ra với 2 con của tôi. Khi tai nạn xảy ra, mọi người xung quanh giữ tôi lại và không cho tôi đến đỡ con dậy, vì họ nghĩ cháu trai đã không còn sống được… Nhưng kỳ lạ thay khi mang cháu vô bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ cho biết là cháu không bị ảnh hưởng gì nhiều về sức khỏe, chỉ tổn thương nhẹ phần mềm. Bản thân tôi nghĩ lúc đó chỉ có Chúa mới bồng ẵm và bảo vệ 2 con thôi…

Trong thời gian dịch lệ tang thương khắp nơi vừa qua, tôi kinh nghiệm thêm một điều kỳ diệu nữa là Chúa luôn ở cùng và thêm sức cho tôi. Quả thật, trong thuận cảnh tôi cần Chúa, trong nghịch cảnh tôi càng cần Chúa hơn. Có những điều Chúa làm vượt quá sự hiểu biết, sự cầu xin hay là lòng mong đợi của tôi. Ngài cũng chẳng từ chối điều gì môi tôi khẩn nguyện. Cảm tạ Chúa vì Ngài quá yêu tôi, Ngài biết tôi rất rõ! Thật biết ơn Chúa vì Ngài luôn ở cùng, gìn giữ tôi và gia đình được bình yên qua bao năm tháng.

Còn gì tốt hơn cho cuộc đời của tôi khi đặt đức tin nơi Ngài, một Đấng chân thật. Trước khi làm việc gì hay đi nơi nào tôi luôn cầu nguyện và xin Chúa dẫn dắt. Một câu Kinh Thánh mà lòng tôi luôn ghi nhớ và đặt nơi phòng làm việc của mình – Thi thiên 23:1 “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi; tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì”. Trong Ngài tôi mới thật sự thỏa lòng!

Tôi tin rằng những điều mà Đấng Tạo Hóa cung cấp cho chúng ta trong cuộc sống tạm và ngắn ngủi trên trần gian này thì không thể so sánh được với những gì tốt lành đang chờ đợi chúng ta trên thiên đàng vĩnh cửu. Chính Chúa là Đấng nắm giữ tương lai của mỗi người.

Bạn ơi! Ngay hôm nay hãy đón Chúa vô lòng, tôn thờ Ngài thì chắc chắn bạn sẽ có một cuộc sống bình an và thật phước hạnh vì Kinh Thánh có chép: “Quả thật, trọn đời tôi, phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi; Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài.” (Thi thiên 23:6)

Muốn thật hết lòng!

Bài làm chứng của chị Phan Thị Mỹ Hạnh, ban viên Ban Tráng niên HTTL. Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn