Ga-la-ti 1:15-16 “Nhưng khi Đức Chúa Trời, là Đấng đã để riêng tôi ra từ lúc còn trong lòng mẹ, và lấy ân điển gọi tôi, vui lòng bày tỏ Con của Ngài ra trong tôi, hầu cho tôi rao truyền Con đó ra trong người ngoại đạo.”
Câu Kinh Thánh này thật ý nghĩa cho cá nhân tôi. Trước năm 1975, khi tôi còn nhỏ, gia đình đã đưa tôi vào học trường tiểu học Tin Lành của người Hoa, nay là trụ sở của Hội Thánh Tin Lành Nguyễn Trãi, quận 5. Vì ba tôi là người Hoa nên gia đình chúng tôi sống trong khu vực Chợ Lớn. Ba tôi muốn tôi học tiếng Hoa để giữ gốc người Hoa của dòng tộc mình. Nơi đây tôi đã được học tiếng Hoa bằng truyện tranh Kinh Thánh, với những hình ảnh rất đẹp.
Lúc đó gia đình tôi theo đạo thờ cúng ông bà và tổ tiên. Mẹ tôi thường hay viếng chùa vào những ngày mùng một hay rằm. Mẹ tôi ăn chay và cũng muốn cả nhà đều ăn chay để lòng thanh tịnh. Thỉnh thoảng, mẹ dẫn tôi đi chùa cúng bái. Tôi thật sợ hãi khi nhìn những hình ảnh 18 tầng địa ngục mà họ treo trong chùa. Lúc đó tôi rất sợ nếu cá nhân mình sẽ bị xuống địa ngục và bị quỷ sứ hành hạ như những hình ảnh tôi đã thấy.
Một mặt, tôi được học Kinh Thánh mỗi ngày, tôi được dạy về tình yêu diệu kỳ của Đức Chúa Trời. Ngài đã ban Con độc sanh của Ngài là Chúa Giê-xu và đã chết thay cho tội của tôi. Tôi cũng được học về sự sáng tạo vũ trụ cách khôn ngoan và trật tự của Đức Chúa Trời và Ngài là Thượng Đế của cả thế giới này. Lúc đó tôi bắt đầu biết phân biệt điều lành điều dữ. Ngài làm cho tôi có sự thắc mắc giữa hai niềm tin. Tôi tìm cơ hội hỏi mẹ tôi, ai đã làm nên ông Đức Phật Thích Ca. Mẹ tôi trả lời: “Thì Ông Trời tạo nên con người và Đức Phật”. Tôi tiếp tục hỏi mẹ, vậy tại sao mình không thờ Ông Trời mà thờ Đức Phật hả mẹ? Tôi còn nhỏ nhưng đã lý luận với mẹ tôi về sự thờ phượng Đấng Tạo Hoá thay vì vật thọ tạo. Mẹ tôi hay rầy la tôi vì sợ tôi bị Đức Phật hình phạt khi nói những lời như vậy.
Tại trường tiểu học Tin Lành, mỗi buổi sáng tất cả các học sinh đều phải vô nhà thờ hát Thánh ca, cầu nguyện trước khi vào lớp. Thời điểm đó các thầy cô khám phá ra là tôi có giọng hát khá đặc biệt. Do vậy, mỗi sáng thứ Hai, tôi được các thầy cô phân công hát quốc ca chào quốc kỳ trước sân trường. Thế rồi biến cố 1975 xảy ra, trường học bị đóng cửa, các thầy cô người Hoa của trường đều bay về Hồng-kông. Gia đình tôi lúc đó cũng không ít lo lắng vì mẹ tôi đã làm cho sở Mỹ ở Sài Gòn và Cam-pu-chia trên 25 năm. Gia đình của tôi suýt nữa thì đã rời Sài Gòn ngày 22 tháng 4, năm 1975 theo quân lệnh. Cho đến năm 1986 gia đình của chúng tôi mới di dân qua Hoa Kỳ cách hợp pháp.
Sau năm 1975, gia đình tôi dọn về quê ngoại của tôi ở tỉnh Bến Tre canh tác làm vườn. Lúc đó tôi vẫn còn lưu lại và học ở Sài Gòn, thỉnh thoảng mới được về quê thăm gia đình. Tôi có một người anh họ, tên Nguyễn Văn Hoành, làm thủ quỹ (tư hoá) cho Hội Thánh Tin Lành Bến Tre. Anh rất yêu mến Chúa và đã không ngừng làm chứng về ơn cứu rỗi của Chúa Giê-xu cho tôi và chị ruột của tôi. Nhờ có kiến thức căn bản khi học về ơn cứu rỗi của Chúa trước đây, lòng tôi hăng say lắng nghe lời chứng của anh. Tôi nhận ra rằng mình là một tội nhân, cần cứu Chúa, Đấng đã chết thay cho tội lỗi của mình và ban sự sống đời đời cho. Mục sư Tăng Văn Hy đã giúp tôi cầu nguyện tiếp nhận Chúa vào cuộc đời của mình trong sảnh của nhà thờ Tin Lành Bến Tre vào một buổi chiều của ngày trong tuần. Tôi còn nhớ rõ là lúc đó tâm trạng của tôi rất đổi vui mừng và bình an. Niềm vui trong mối liên hệ với Chúa cứ ở trong tôi trong những tháng ngày sau đó.
Khi trở lên Sài Gòn, chị tôi và tôi đã được chị Trần Thị Tuý Hường, dẫn đến sinh hoạt với Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn. Nơi đây tôi đã cam kết trọn đời bước theo Chúa qua Thánh lễ Báp-tem do cố mục sư Phạm Văn Thâu cử hành. Thật vinh dự cho tôi khi được sinh hoạt với Ban Thiếu Niên rồi lên Ban Thanh Niên. Khoảng năm 1978 – 1979, tại Hội Thánh Tin lành Sài Gòn, tôi rất sung sướng được học hát, rèn luyện kỹ năng trong âm nhạc, và luyện thanh để ca ngợi tình yêu kỳ diệu của Chúa qua sự giúp đỡ của cô Hoa Quang (hiện nay Cô đang sống tại Úc). Tôi cũng có thời gian theo học các khoá học vào ban đêm tại Nhạc viện Thành phố để trau dồi năng khiếu của mình. Niềm vui của tôi là được chúc tán Danh Chúa qua các bài Thánh ca. Chúa cho tôi được tham dự ca ngợi, tán dương tình yêu của Ngài trong những chương trình truyền giảng tại Hội Thánh Tin Lành Tuy Lý Vương, Bình Đông…
Nào những thế thôi, Ngài đã lắng nghe nguyện vọng sâu thẳm trong lòng tôi, Chúa đã đáp lời khẩn nguyện của tôi. Ngài tìm và cứu ba tôi vào năm 1982. Rồi đến năm 1986, Chúa đã thay đổi tấm lòng cứng cỏi của mẹ tôi, trở nên mềm mại trước tình yêu sâu rộng của Ngài. Ấy là lý do lòng tôi hân hoan ca hát mỗi khi nếm biết ơn yêu thương cao sâu nơi Ngài. Lòng tôi luôn vui tươi cất tiếng ca trong những buổi truyền giảng Tin lành và bồi linh do Hội Thánh Sài Gòn tổ chức. Nơi đây, ân điển của Chúa chất chứa trong tôi dẫy đầy khi cùng anh chị em thờ phượng và phục vụ Chúa. Thời gian đó, hoàn cảnh sinh sống của mọi người và cả gia đình tôi thật khó khăn sau những năm chiến tranh và cả nước phục hồi kinh tế. Sự khó khăn ấy không ngăn trở tình yêu và ơn lành Chúa dành cho tôi, cứ tăng thêm, những ca từ chân thật, đáng tôn, công bình, thánh sạch, đáng yêu chuộng, có tiếng tốt, có nhân đức và đáng khen “bắt hết các ý tưởng làm tôi vâng phục Đấng Christ”.
Thật tuyệt vời vì đức tin của tôi được tăng trưởng mỗi ngày khi tôi cất lên những giai điệu, những tư tưởng sâu sắc, và những thông điệp tích cực từ các bài Thánh ca. Lòng tôi tìm được sự bình an và khích lệ rất nhiều trong mọi hoàn cảnh. Có những đêm thành phố cúp điện, tôi đàn ghi-ta và hát tôn vinh, ngợi khen Chúa bên bóng đèn dầu leo lét. Có lần anh công an phường mời tôi tham gia ban văn nghệ của phường. Nhưng tôi từ chối vì chỉ muốn tôn vinh Chúa tình yêu của tôi thôi.Nhờ học tập, rèn luyện và có cơ hội hầu việc Chúa qua việc tôn vinh Chúa tại quê nhà, khi sang Hoa Kỳ Chúa tiếp tục dùng tôi để cao rao Danh Ngài qua những bài Thánh ca. Bởi sự dẫn dắt của Chúa, tôi đã vượt qua những thử thách, cám dỗ trong cuộc sống. Lời của những bài Thánh ca đã trở nên nhịp thở vang dội trong tâm tôi mỗi ngày.
Hiện nay không những tôi thờ phượng và phục vụ Chúa qua âm nhạc tại một Hội Thánh địa phương của tiểu bang California, mà còn được Chúa trọng dụng tại các Hội Thánh vùng phụ cận cùng các tiểu bang khác cho các chương trình Đại Hội, Hội Đồng, Thánh nhạc truyền giảng. Mỗi khi tôi có dịp về thăm Việt Nam, Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn là nơi tôi luôn đến thờ phượng Chúa và hát ca tụng danh Ngài cùng các anh chị em. Nơi đây, biết bao phước hạnh và nền tảng đức tin hình thành trong tôi qua những sinh hoạt thời thanh thiếu niên, tôi không thể nào quên. Quả thật, phước hạnh cho cuộc đời của tôi vì Ngài đã để riêng tôi ra, dùng cuộc đời nhỏ bé mỏng manh này để ca ngợi và chúc tụng Đấng oai quyền. Ngài là Chúa của con, lòng này mãi hát suy tôn Ngài, mọi vinh hiển thuộc về Cha.
Các bạn thân mến! Bạn nên biết rằng mọi việc Đức Chúa Trời làm nên còn có đời đời: người ta chẳng thêm gì được, cũng không bớt chi đặng; Đức Chúa Trời làm như thế, để loài người kính sợ trước mặt Ngài. Hãy đến với Chúa để bạn được bình an trong tâm hồn, cuộc đời bạn trở thành những nốt nhạc của bài thần ca hát tôn vinh Đấng chân thật.Cầu xin Chúa cho tôi luôn hữu dụng và dùng tôi để truyền rao Danh Ngài ra khắp chốn. Ha-lê-lu-gia!
Bài làm chứng của Anh Dương Tử Trung, cựu thanh niên HTTL Sài Gòn