Tôi nhận thấy đời người thật là ngắn ngủi, cuộc sống Chúa ban cho tôi ở trên đất này là tạm bợ. Rồi tuổi già cũng sẽ đến, nếu không biết tận dụng những cơ hội, ân tứ, thời gian mà Chúa ban cho tôi thì sẽ là một sự hối tiếc không lấy lại được.
Tôi tên là Nguyễn Viết Nhẫn, vợ tôi tên Thu Hương và hai con gái Thanh Nhã (sinh năm 2004), Phương An (sinh năm 2008) – là cơ nghiệp mà Chúa ban cho gia đình nhỏ của tôi. Tôi được sinh ra tại Long Xuyên, lớn lên trong gia đình đạo dòng. Ông bà nội là người yêu mến Chúa và giúp đỡ cho các đầy tớ Chúa tại Long Xuyên. Ông bà ngoại là Mục sư hầu việc Chúa tại HTTL. Chánh Hưng.
Khi biến cố xảy ra vào năm 1975, ba tôi đã đưa cả gia đình lên Thành phố Hồ Chí Minh và được tá túc tại nhà thờ Sài Gòn. Gia đình bắt đầu cuộc sống mới với hai bàn tay trắng. Tôi cũng không biết vì sao gia đình tôi lại được ở nhờ trong nhà thờ. Tôi chỉ nhớ lúc đó ông bà ngoại tôi hầu việc Chúa, giúp việc tại HTTL. Sài Gòn. Sau đó không lâu, ba tôi phải rời xa gia đình.
Mặc dầu tuổi thơ của tôi được ông bà ngoại thương yêu dạy dỗ, nhưng vì thiếu vắng tình cảm của người cha, trong khi mẹ tôi thật vất vả với miếng cơm manh áo của đàn con – 10 đứa. Tôi trở nên cậu bé lêu lỏng ngoài đường cùng bạn bè xấu.
Thật cảm tạ ơn Chúa trong thời điểm này, Chúa cho các anh chị hướng dẫn Thiếu nhi tại Hội Thánh Sài Gòn đã dạy dỗ, dìu dắt tôi nhận biết Chúa. Dần dần tôi gắn bó với Ban Thiếu nhi nhiều hơn và ít qua lại với bạn bè bên ngoài. Trong Ban Thiếu nhi tôi được học Lời Chúa và đây cũng là nền tảng để tôi bước đi với Chúa trên hành trình đức tin với Ngài, góp phần phục vụ Chúa tại HTTL Sài Gòn.
Năm 1982, gia đình tôi thật vui mừng dâng lời Tạ ơn Chúa vì được trùng phùng với người cha mà hằng ngày chúng tôi trông ngóng. Được cha quan tâm chăm sóc, hằng ngày cha ân cần dạy từng câu Thánh Kinh cho anh chị em chúng tôi, nhưng riêng tôi thì hiểu không được bao nhiêu. Lúc đó tôi chỉ thích đọc Kinh Thánh về lịch sử ở trong Cựu Ước vì có những câu chuyện của các vị vua, các anh hùng đức tin, như là đọc truyện.
Rồi thời gian vui vẻ ở bên cha cũng không lâu, Chúa đem cha tôi về trong nước của Ngài cách bất ngờ vào năm 1991. Lời Chúa có chép: “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét” (Hê-bơ-rơ 9:27), nhưng tôi trách vì sao Chúa đem cha tôi đi quá sớm. Tưởng rằng gia đình sẽ ấm áp trong sự chăm sóc của cha lâu dài… Tôi hụt hẫng, chơi vơi giữa dòng đời.
Cuộc sống của cậu thiếu niên không còn cha bên cạnh, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Ở cái tuổi đang hình thành nhân cách mà thiếu sự dạy bảo răn đe nên đức tin lung lạc, tôi làm những điều sai trái, tội lỗi. Nhờ Lời Chúa mà các anh chị trong Ban hướng dẫn Thiếu nhi dạy tôi cũng như những câu Kinh Thánh mà cha tôi đã từng gieo vào tâm trí, thật đã nhắc nhở lòng tôi và cảnh tỉnh cách sống của tôi. Chúa vẫn yêu thương, tha thứ những sự vi phạm của tôi khi tôi đến bên chân Ngài. Năm 1992, bước vào ngưỡng cửa tuổi thanh niên, cũng là năm tôi lại mất thêm một người mà tôi rất kính trọng và yêu thương, cũng là người đã dạy Lời Chúa, làm Báp-tem cho tôi tại HTTL. Chánh Hưng, đó là ông ngoại của tôi – Mục sư Trần Huy Minh. Tại thời điểm đó tâm trạng tôi rất buồn, chán nản, và bi quan.
Dù cuộc sống không như tôi mong đợi, sự thương xót của Ngài vẫn hằng ở trên gia đình của tôi – mẹ cùng các anh chị em. Dần hồi tôi cảm nhận được tình yêu thương và sự tiếp trợ của Chúa trên gia đình tôi rất lạ lùng.
Tôi bắt đầu yêu đương, chuyện tình cảm nam nữ thanh niên quan trọng nhưng tôi không biết nhờ cậy Chúa như đáng phải có, mà theo ý riêng, làm những điều sai trật nên dẫn đến sự bế tắc, thất bại ê chề. Tôi chán nản, buồn bã, rồi suy nghĩ bồng bột tìm đến những điều tồi tệ không muốn tiếp tục sống nữa…
Chính những lúc tuyệt vọng nhất, Lời Chúa đã nhắc nhở lòng tôi: “Tôi đã giấu lời Chúa trong lòng tôi, để tôi không phạm tội cùng Chúa”. Tôi đã cam kết với Chúa mỗi ngày sẽ đọc 3 đoạn Kinh Thánh. Lời của Chúa đã đến trong tôi kịp thì, sửa dạy khi tôi lạc lối. Thêm vào, Chúa dùng những người bạn cùng niềm tin quan tâm, khích lệ và khuyên nhủ tôi khi có cần. Quả thật, Chúa đã giải cứu tôi, nâng đỡ khi tôi đang lún sâu vào suy nghĩ tồi tệ. Ngài đã nắm tay tôi, dẫn tôi ra khỏi chỗ tối tăm, cho tôi thấy được ánh sáng, sự yêu thương vô điều kiện của Ngài trên cuộc đời của tôi. Và rồi Chúa giúp tôi tiếp tục giữ sự trung tín để đọc hết quyển Kinh Thánh, là kim chỉ nam soi sáng cho tôi trên hành trình đi theo Chúa, tôi biết ơn Chúa vô cùng.
Khi được Chúa gìn giữ, ban ơn, tiếp trợ dư dật thì cũng là lúc sự cám dỗ của công việc, tiền bạc, địa vị đã làm cho tôi quên Chúa, tôi dần đi thờ phượng Chúa ít hơn, đức tin của tôi đi xuống vì tôi chỉ mãi mê làm việc cả ngày lẫn đêm, thậm chí cả Chúa nhật để kiếm thật nhiều tiền và làm những điều sai trái giống như người thế gian, rồi Chúa sửa trị tôi trong một biến cố thật đau và nặng nề…
Cuộc đời của tôi được Chúa cứu khỏi sự chết do tội lỗi, nhận được địa vị làm con của Đức Chúa Trời, hưởng những phước hạnh Chúa ban. Nhưng trên hành trình đức tin có những thời điểm tôi sống vô ơn, làm theo ý riêng mình, đi ngược lại với sự dạy dỗ của Lời Chúa. Dù sự vi phạm của tôi có kín giấu đến đâu thì cũng sẽ lộ ra dưới ánh sáng trước mặt Chúa và chắc chắn sẽ gặt lấy hậu quả của sự vô ơn và không vâng lời đó. Biết ơn Ngài vì Chúa kiên nhẫn với tôi, mỗi khi tôi lạc lối thì bàn tay nhân từ của Ngài nắm tay tôi và dẫn vào lối công bình.
Năm 2002, Chúa cho tôi lập gia đình với Thu Hương, là người tin Chúa duy nhất trong gia đình của cô. Gia đình Hương theo đạo Phật, nhưng cô đã hết lòng nhờ ơn Chúa vượt qua những trở ngại, khó khăn, nhiều thử thách để giữ đức tin nơi Chúa cho đến ngày hôm nay. Hiện tại, vợ tôi và con gái lớn cũng được tập tành trong công tác phục vụ nhà Chúa với Ban Thiếu nhi và Ban Thiếu niên.
Nhờ sự cứu chuộc của Ngài, quá khứ tội lỗi chúng ta được tha thứ, hiện tại có ý nghĩa, tương lai được bảo đảm. Vì lẽ đó, gia đình tôi khiêm nhu và sẵn lòng phục vụ Chúa trong sự vui mừng và lòng biết ơn sâu sắc. Quả thật, ân điển dư dật của Ngài làm cho tôi được thêm sức mới và mạnh mẽ trong hành trình đức tin bước theo Chúa kính yêu.
Gia đình và tôi xin dâng lên Chúa lòng biết sâu sắc vì ở trong Ngài linh hồn chúng tôi được nương náu, “Lạy Chúa, từ đời nầy qua đời kia Chúa là nơi ở của chúng tôi. Trước khi núi non chưa sanh ra, đất và thế gian chưa dựng nên, từ trước vô cùng cho đến đời đời Chúa là Đức Chúa Trời.” Trong Ngài chúng tôi có hy vọng vì Ngài hằng bảo vệ, chăm sóc mỗi chúng tôi, và chính Ngài là nơi ở đời đời; vì Chúa là Đức Chúa Trời, Đấng vô hạn, vĩnh cửu.
Các bạn thân mến! Những điều sẽ xảy ra trong thế giới tương lai thì con người không thể biết trước. Tất cả mọi tiện nghi vật chất phong phú vẫn không mang đến cho chúng ta có được một cuộc sống bình an yên vui hạnh phúc thực sự. Mà ngược lại bên trong cá nhân mỗi người điều mang sẵn một nỗi niềm ưu tư, lo lắng, sợ hãi, bất an về ngày mai; sách có câu: “Càng cao danh vọng càng dầy gian nan”…
Vậy thì làm cách nào để lòng chúng ta được bình an? Ai là người mà bạn có thể đặt niềm tin chắc chắn? Linh hồn bạn sẽ nương náu nơi nào? Đức Chúa Trời biết bạn và tôi rất rõ vì Ngài dựng nên mỗi chúng ta theo hình ảnh của Ngài để tương thông cùng Ngài. Hãy tìm đến Cứu Chúa Jesus ngay hôm nay, chắc chắn bạn sẽ có cuộc sống thật ý nghĩa và hưởng bình an thật.
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của ông Nguyễn Viết Nhẫn, ban viên Ban Tráng niên HTTL. Sài Gòn