Kinh Thánh: Mác 6:47-50a
“Đến tối, chiếc thuyền đương ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất. Ngài thấy môn đồ chèo khó nhọc lắm, vì gió ngược. Lối canh tư đêm ấy, Ngài đi bộ trên biển mà đến cùng môn đồ; và muốn đi trước. Môn đồ thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, ngờ là ma, nên la lên; vì ai nấy đều thấy Ngài và sợ hoảng.” (BTT)
Chúa Jêsus đang cầu nguyện trên sườn núi một mình, trong khi các môn đồ gặp phải thời tiết xấu ở trên hồ. Cánh buồm đã hạ xuống và họ điều khiển mái chèo để giữ cho đầu con thuyền đón gió, kẻo sóng sẽ tạt ngang, ập vào và nhấn chìm thuyền của họ. Chúa Jêsus biết tất cả mọi chuyện… bất kể họ cảm thấy họ cần tự cứu lấy mình ra sao… Ngài cũng đã lên kế hoạch làm việc đó thay họ.
Mọi người đều mệt mỏi. Các môn đồ đã trở về sau nhiệm vụ truyền giáo đầu tiên, đi từng đôi mà không có Chúa Jêsus (Mác 6:30). Họ đã được thư giãn phần nào và được ở cùng Thầy của họ trên chuyến đi thuyền từ bờ Tây Bắc của Hồ Ga-li-lê đến bờ Đông Bắc. Nhưng khi đến nơi, họ phải đối mặt với một đám đông lên đến năm ngàn gia đình. Chúa Jêsus đã giảng dạy cho đám đông cả ngày, và buổi chiều Ngài cho họ ăn bằng năm ổ bánh mì nhỏ và hai con cá khô. Các môn đồ phải tổ chức bữa ăn ngoài trời mà không có sự chuẩn bị trước, đựng đầy thức ăn trong những chiếc giỏ tròn và lượm được mười hai giỏ đầy thức ăn thừa. Sau đó, Chúa Jêsus lên núi một mình để cầu nguyện còn các môn đồ đi thuyền trở về xứ Ghê-nê-xa-rết (Mác 6:31-46). Mọi người đã mệt lả.
Chúng ta không biết Chúa Jêsus nhìn thấy các môn đồ bằng cách nào – hoặc là qua ánh trăng, hoặc là bằng sự hiểu biết đáng kinh ngạc mà bởi đó Ngài biết rõ những rắc rối của chúng ta đến từng chi tiết – nhưng Ngài đã nhìn thấy. Chúa thấy các môn đồ đã cạn kiệt sức lực. Vì vậy, Ngài đi trên mặt nước để đến với họ. Lúc đó là canh tư của đêm (từ 3 giờ đến 6 giờ sáng). Đối với những người đi biển đang mệt lả, trước bình minh bao giờ cũng là màn đêm đen tối nhất. Sau đó, họ nhìn thấy bóng dáng của một người trong đêm tối. Họ kinh hoàng hét lên vì không nghĩ rằng đó có thể là Chúa Jêsus. Bất chấp sự tăng lên cách mầu nhiệm của số lượng thực phẩm vài giờ trước đó, họ nghĩ rằng họ chỉ có một mình, và sự an toàn của họ nằm trong tay họ. Các môn đồ đã quên Chúa Jêsus. Nhưng Chúa Jêsus không quên họ. Tình huống này gợi nhớ về ân điển của Đức Chúa Trời dành cho dân Y-sơ-ra-ên khi họ phải làm nô lệ ở Ai Cập trong Xuất Ê-díp-tô Ký 3:7-8: “Ta đã thấy rõ ràng sự cực khổ của dân ta tại xứ Ê-díp-tô… và có nghe thấu tiếng kêu rêu… ta biết được nỗi đau đớn của nó… Ta ngự xuống đặng cứu dân nầy…” Chu kỳ thiêng liêng của việc nhìn, nghe, biết, và hành động trong những hoàn cảnh của chúng ta chính là bằng chứng của những người tin kính qua các thời đại.
Câu chuyện có thật này cũng là một ẩn dụ cho thấy những người không có đức tin dễ dàng cho rằng Đức Chúa Trời không biết cũng như không quan tâm đến họ, do vậy họ phải tự lo liệu và nỗ lực hết sức để đối phó. Nhưng Chúa Jêsus đã nhìn thấy họ cũng là Chúa Jêsus đang nhìn thấy chúng ta. Bấy giờ, Chúa Jêsus đang dạy cho các môn đồ ý nghĩa của việc nhờ cậy Ngài khi bản thân họ đạt đến giới hạn về nguồn lực. Điều rắc rối ở đây là chúng ta bị mù khi tự cho mình là trung tâm, đặc biệt là khi mọi thứ đang chống lại chúng ta, đến nỗi ngay cả khi Chúa Jêsus ở gần chúng ta vẫn nghĩ rằng sự hiện diện của Ngài là một mối đe dọa khác. Đoạn Kinh Thánh ngày hôm nay không tiết lộ kết thúc có hậu; nhưng cho thấy cách Chúa biết và quan tâm chúng ta và đến đúng lúc. Tất cả những gì chúng ta phải làm là tin cậy Ngài làm điều đó ngay hôm nay.
Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì đã nhìn thấy và hành động cách yêu thương thay cho dân sự của Ngài. Xin tha thứ khi con mất phương hướng và mù quáng trong việc giải quyết nan đề của mình mà không tin rằng Chúa yêu con, biết hoàn cảnh con, và sẽ tiết lộ câu trả lời của Ngài vào đúng thời điểm. Con cần phải tin cậy Ngài ngay hôm nay dù phải đối mặt với những áp lực có thể rất khủng khiếp. Xin hãy giúp con trông cậy vào Ngài, là Đấng đáp ứng nhu cầu của con theo thời điểm của Ngài. Trong danh Chúa Jêsus. Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work