Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Cứu kẻ chống nghịch mình

Ông V.Calasa đã tự thuật về đời sống của mình như sau: Tôi trở về Palestin vào năm 1947 để tham gia cuộc chiến tranh giành độc lập, và từ đó đến nay, tôi tiếp tục tham gia các cuộc chiến tranh sáu ngày, cuộc chiến tranh Yom Kippur từ ngày 6 – 24/10/1973, cuộc chiến tranh ở Lebanon từ tháng 10/1973. Đến nay tôi vẫn còn là một quân nhân hiện dịch.

Vì là một người Do Thái tôn thờ Đấng Mê-si-a, tức là Chúa Cứu Thế Giê-xu, nên tôi thường bị những người Do Thái khác ghen ghét. Đồng ngũ với tôi cũng có một thầy dòng Do Thái, đã ghen ghét hãm hại tôi suốt 19 năm trường. Khi gia nhập quân đội vào năm 1947, tôi được huấn luyện để tháo gỡ ngòi nổ và phá hủy những quả mìn. Sau đó tôi được cử làm huấn luyện viên để dạy môn tháo gỡ mìn cho các tân binh, nhưng mỗi lần có lớp học mới, ông thầy dòng Do Thái kia liền nói với tân binh:

  • Các anh phải cẩn thận, vì huấn luyện viên bỏ thuốc độc đó!
    Khi ông thầy này bỏ đi nơi khác, tôi hỏi các tân binh:
  • Các anh có thấy ai chết vì thuốc độc của tôi chưa?
    Họ trả lời không thấy ai chết cả và vì tánh tò mò họ hỏi tôi:
  • Thuốc độc đó là gì?
    Tôi liền nhân cơ hội nói cho họ biết về Chúa Cứu Thế Giê-xu là Đấng Mê-si-a mà người Do Thái vẫn trông đợi.

Từ năm này sang năm khác, ông thầy dòng Do Thái kia vẫn làm khó cho tôi đủ điều. Đến năm 1967, trận chiến tranh sáu ngày bộc phát. Ông thầy dòng Do Thái và tôi được bổ nhiệm đến thung lũng sông Jordan để tháo gỡ những quả mìn mà người Ả-rập đã đặt trong vùng. Công việc này rất nguy hiểm vì thung lũng Jordan có nhiều cây cối và người Ả-rập thường ngụy trang những quả mìn trên cây, rồi dùng những sợi dây thật nhỏ đặt ngầm trong đám cỏ để nối các quả mìn với nhau. Khi có ai vướng chân vào các sợi dây, hàng chục quả mìn nổ lên cùng một lúc và có thể giết hại hàng mấy chục người trong chớp mắt.

Một ngày kia, ông thầy dòng Do Thái và tôi đang gỡ mìn trên một cánh đồng trong thung lũng. Lúc đó ánh mặt trời rọi vào đám cỏ làm nổi bật lên một sợi dây mìn, nhưng chỉ chỗ tôi đang đứng mới thấy được sợi dây mìn đó, còn chỗ nào khác cũng bị khuất không thấy được. Ngay lúc đó, ông thầy dòng Do Thái bước lại phía sợi dây mìn, không kịp nghĩ ngợi gì cả, tôi phóng mình về phía ông ta, quật ông ta ngã ngay xuống đất. Ông ta lồm cồm ngồi dậy, đỏ mặt, quát lớn:

  • Tại sao anh quật tôi ngã xuống?
    Tôi liền chỉ sợi dây và nói:
  • Ông thấy sợi dây này không? Nếu ông bước tới một bước nữa, thì chân ông đã vướng vào dây và ông đã tan xác rồi.
    Ông ta quì xuống, gục đầu không nói được lời nào cả. Sau một vài phút ông đã định thần, nên nói với tôi:
  • Anh biết không, nếu tôi là anh thì sẽ cứ để mặc cho tôi chết, vì bao nhiêu năm nay, tôi đã làm khổ anh.

Nhưng tôi đáp lại:

  • Với đức tin của tôi vào Chúa Cứu Thế, tôi không thể nào để ông chết được. Chỉ có tình yêu thương của Chúa trong tôi đã khiến tôi cứu tôi. Ông không cần cảm ơn tôi, chỉ cần cảm ơn Thượng đế là đủ.

Từ hôm đó về sau, ông thầy dòng Do Thái biến đổi hẳn thái độ, chẳng những ông không còn nói với các tân binh tôi là người bỏ thuốc độc mà còn ngỏ lời khen ngợi tôi nữa. Ông cũng gặp lại những người đã nghe ông nói xấu tôi để xin lỗi họ và cải chính những điều ông đã nói. Tôi không biết ông đã trở lại tin nhận Chúa Cứu Thế hay chưa, nhưng tôi biết chắc chắn ông rất yêu mến tôi và có lần ông mời tôi về nhà và nói cho gia đình ông biết về niềm tin của tôi trong Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Suy ngẫm:
Ta bảo các con: Hãy thương yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các con” (Ma-thi-ơ 5:44 – TTHĐ)

Nguồn: “CHUYỆN HAY Ý ĐẸP” Mục sư N.V.B

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn