Năm 1988, khi các Hội Thánh ở Liên Xô kỷ niệm 1.000 năm Phúc Âm đến nước Nga, thì một Mục sư Liên Xô ở thành phố Bi-lo-xi, tiểu bang Georgia, đã ghi lại kinh nghiệm của ông về quyền năng của lời Chúa, như sau:
Một hôm, Mục sư đang đi trên xe lửa, chuyến xe hôm ấy ít hành khách. Chỉ có một hành khách nữa với Mục sư mà thôi, và hai người bắt đầu trò chuyện.
Thật ra chẳng có đề tài đặc biệt nào cả. Khi nói đến công việc làm ăn, để thỏa mãn sự tò mò của bạn đồng hành, Mục sư cho biết ông đang phục vụ một số tín hữu Tin Lành. Người bạn đồng hành của Mục sư trình bày chủ nghĩa của mình và ca tụng cái hay, cái đẹp, cái hợp lý của chủ nghĩa ấy, rồi đả kích thậm tệ tôn giáo. Mục sư kiên nhẫn lắng nghe rồi cũng bình tĩnh trình bày quan điểm, giới thiệu Phúc Âm của Chúa Cứu Thế và mở quyển Kinh Thánh ra đọc vài câu nữa. Người bạn đồng hành vẫn giữ vững lập trường. Cuộc thảo luận càng lâu càng sôi nổi.
Có lúc làm cho họ nổi nóng, nhưng không bên nào thuyết phục được người đối thoại. Thảo luận mãi mỏi miệng rồi hai bên đều yên lặng. Mục sư đi ra khỏi chỗ ngồi, đi qua đi lại một lúc, nhưng khi quay về chỗ cũ, ông không thấy quyển Kinh Thánh của mình đâu cả. Nhìn người bạn đồng hành và thấy ông ta vừa đóng cửa lại, Mục sư đã biết ông ta vừa mở cửa sổ, vứt quyển Kinh Thánh của mình ra ngoài. Ông ta còn bảo rằng: “Tôi vứt quyển Kinh Thánh đi để khỏi có ai đọc những lời nhảm nhí trong quyển sách đó nữa, kể cả Mục sư”. Mục sư chẳng biết làm gì hơn, chỉ im lặng chờ xe lửa đến ga thì xuống.
Vài tháng sau, một người khách lạ thình lình đến thăm nhà Mục sư và yêu cầu Mục sư làm báp-têm cho. Mục sư ngạc nhiên hỏi:
– Ông thuộc Giáo hội nào?
Người ấy đáp:
– Tôi không thuộc Giáo hội nào cả, tôi chỉ đọc Kinh Thánh mà biết được Chân Thần. Tôi biết Chúa Cứu Thế Giê-xu là Chúa tể trị cả vũ trụ và tôi xin chịu báp-têm để làm tín đồ của Chúa.
Lúc ấy ở Liên Xô Kinh Thánh rất hiếm có nên Mục sư ngạc nhiên hỏi:
– Ông tìm được Kinh Thánh ở đâu mà đọc?
Người khách lạ đáp:
– Thật là một điều kỳ diệu. Tôi cũng biết câu chuyện này thật khó tin, nhưng xin Mục sư tin tôi đi, tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi là một người thợ nề, vài tháng trước đây tôi đang xây nhà ở một khu đất gần đường xe lửa. Khi một chiếc xe lửa chạy ngang qua, có một quyển sách từ cửa sổ bay ra và rơi xuống dưới đất cách chỗ tôi làm việc một chút. Tôi đến nhặt lên thì thấy là một quyển Thánh Kinh.
Mục sư hỏi lại thật kỹ thì biết là đúng ngày giờ và địa điểm mà người bạn đồng hành đã liệng quyển Kinh Thánh của mình ra cửa sổ. Mục sư hỏi tiếp:
– Ông có đem theo quyển Kinh Thánh đó không?
Người ấy đáp: “Dạ có!”
Thấy người đó đưa quyển Kinh Thánh ra, Mục sư biết ngay là quyển Kinh Thánh của mình. Khi biết rõ câu chuyện, người khách lạ xin trả Kinh Thánh lại cho Mục sư, nhưng Mục sư đáp:
Không, ông cứ giữ quyển Kinh Thánh nầy, vì quyển Kinh Thánh nầy đã làm những việc diệu kỳ cho ông. Tôi cầu nguyện xin Chúa cho quyển Kinh Thánh nầy cũng thực hiện những việc diệu kỳ cho những người khác nữa.
Sau khi chịu lễ báp-têm để công khai chứng tỏ mình ăn năn tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu vào lòng và gia nhập vào thân thể huyền nhiệm của Chúa Cứu Thế, người khách lạ trở về cộng đồng của mình chia sẻ Kinh Thánh cho người trong làng. Chỉ ít năm sau, tất cả dân trong cộng đồng ấy đều tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu nhờ một quyển Kinh Thánh mà người vô tín liệng đi cho khuất mắt.
Lời Đức Chúa Trời thật quyền năng!
“Vì lời của Đức Chúa Trời là lời sống và linh nghiệm…” (Hê-bơ-rơ 4:12a)
Nguồn: “TIN VÀ SỐNG” – Mục sư N.H.V