Hỏi: Một em thiếu nhi nhớ ba của em qua đời cách đây không lâu và hỏi: “Cơ Đốc nhân có thể nhận ra và đoàn tụ với người thân nơi thiên đàng không?”
Đáp: Có thể. Cơ Đốc nhân có thể nhận ra và đoàn tụ với người thân nơi thiên đàng.
Trong Kinh Thánh Cựu Ước, khi một người chết hoặc qua đời, các trước giả Kinh Thánh có chép rằng người đó “được trở về với tổ tông mình” hoặc “sắp về sum họp với tổ tiên” hoặc “được tiếp về cùng tổ phụ mình” (tham chiếu Sáng thế Ký 25:8; 35:29;49:29; Dân số Ký 20:24; Các Quan Xét 2:10- TTHĐ). Khi đứa trẻ mới sinh của Đa-vít chết, ông tin quyết khi nói rằng, “Ta sẽ đi đến với nó, nhưng nó không trở lại với ta” (2 Sa-mu-ên 12:23b-TTHĐ). Rõ ràng rằng Đa-vít mong đợi gặp lại con trai của mình, không phải là một linh hồn vô danh, vô diện không nhận dạng được, mà là chính đứa trẻ đó.
Kinh Thánh Tân Ước nói rõ rằng nét để nhận dạng của chúng ta sẽ không thay đổi. Tại bữa ăn lễ Vượt Qua với các môn đồ của mình, Chúa Jêsus “bèn cầm chén, tạ ơn, rồi phán rằng: Hãy lấy cái nầy phân phát cho nhau. Vì, ta nói cùng các ngươi, từ nay ta sẽ không uống trái nho nữa, cho tới khi nước Đức Chúa Trời đến rồi” (Lu-ca 22:17-18). Từ trong ánh sáng lời Chúa qua sử gia Lu-ca, Đấng Christ hứa rằng Ngài sẽ lại uống nước nho nầy với các môn đồ của Ngài ở thiên đàng. Một chỗ khác Chúa Jêsus cũng nói lời hứa tương tự, nhưng rõ ràng hơn: “Từ đông phương, tây phương sẽ có nhiều người đến ngồi cùng bàn với Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp trong vương quốc thiên đàng” (Ma-thi-ơ 8:11-TTHĐ).
Hơn nữa, Môi-se và Ê-li hiện ra cùng Đấng Christ trên Núi Hoá Hình. Mặc dù Môi-se đã chết và Ê-li đã được cất lên trời nhiều thế kỷ qua rồi, nhưng họ vẫn giữ nét để nhận dạng, để rồi Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng đều nhận ra họ cách rõ ràng (xem Ma-thi-ơ 17:3-4). Họ đã không bị biến thành những hữu thể chung chung nào đó không có đặc điểm riêng biệt, nhưng họ vẫn giữ những tính cách thiết yếu chỉ trong hình thể vinh hiển và hoàn hảo. Điều nầy hàm ý rằng bằng cách nào đó chúng ta sẽ có thể nhận ra những người mà chúng ta chưa hề thấy trước đây.
Mọi người được cứu chuộc sẽ duy trì nét nhận dạng của họ mãi mãi, nhưng trong hình thể hoàn hảo. Nơi thiên đàng, chúng ta sẽ có thể thông công với Hê-nóc, Nô-ê, Áp-ra-ham, Gia-cốp, Sa-mu-ên, Môi-se, Giô-suê, Ê-xơ-tê, Ê-li, Ê-li-sê, Ê-sai, Đa-ni-ên, Ê-xê-chi-ên, Đa-vít, Phi-e-rơ, Ba-na-ba, Phao-lô hoặc bất kỳ thánh đồ nào chúng ta chọn. Cũng vậy, khi mô tả sự hiện đến của Chúa Jêsus và sự sống lại của các thánh đồ đã qua đời, thì Phao-lô đã viết, “Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:17). Mục đích của Phao-lô khi viết thư nầy là để yên ủi một số tín hữu tại Tê-sa-lô-ni-ca, là những người trông mong Chúa sẽ trở lại tiếp rước họ và họ quan tâm đến số phận của những người thân đã qua đời liên quan đến ngày trọng đại đó. Trong tinh thần đó, Phao-lô nói tiếp: “Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:18). Sự yên ủi nầy đến từ viễn cảnh đoàn tụ. Nếu trong cuộc đoàn tụ nơi thiên đàng, chúng ta không nhận ra nhau thì chẳng được yên ủi chút nào. Thế nhưng, lời Phao-lô ghi lại tất cả chúng ta sẽ ở với nhau mãi mãi hàm ý rằng chúng ta sẽ tái lập mối thông công với mọi người được cứu chuộc mà chúng ta từng biết.
Thật vậy, chúng ta sẽ đoàn tụ không những với những người thân trong gia đình của chúng ta, mà còn với mọi con dân Chúa trải qua các thời kỳ. Nơi thiên đàng, tất cả chúng ta sẽ là một gia đình yêu thương. Phạm vi bao la của gia đình nầy không thành vấn đề trong nơi trọn vẹn của thiên đàng. Sẽ có nhiều cơ hội để có mối quan hệ gần gũi với mọi người, và chúng ta sẽ ở trong mối thông công phong phú và không hề dứt trong cõi đời đời. Trong tất cả mọi mối liên hệ chúng ta sẽ tận hưởng nơi thiên đàng, thì niềm vui lớn nhất là mối liên hệ cá nhân mà chúng ta tận hưởng với Đấng Tạo Hoá mãi mãi.
Nói tóm lại, thiên đàng tuyệt mỹ hơn cả nơi thân thương nhất trên đất của chúng ta, vì đó là nơi dành cho Chúa Cứu Thế yêu thương mà chúng ta sẽ cùng nhau sống mãi mãi trong thân thể vinh quang trọn vẹn và tận hưởng Ngài mãi mãi. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tác giả thi thiên nói: “Sự chết của các người thánh là quí báu trước mặt Đức Giê-hô-va” (Thi thiên 116:15). Vì vậy, chúng ta sẽ gặp lại và nhận ra người thân yêu của chúng ta trong nước Ngài.
(Phỏng theo John MacArthur, The Glory of Heaven (Wheaton, IL: Crossway, 1996)