Kinh Thánh: Mác 8:1-5
“Những ngày đó, lại có một đoàn dân đông theo Đức Chúa Jêsus. Vì chúng không có chi ăn, nên Ngài kêu các môn đồ mà phán rằng: Ta thương xót đoàn dân nầy: Vì đã ba ngày nay, không rời bỏ ta, và chẳng có gì ăn. Nếu ta truyền cho nhịn đói trở về nơi họ ở, dọc đàng chắc sẽ kém sức, vì có mấy người đã đến từ nơi xa. Môn đồ thưa rằng: Có thể kiếm bánh đâu được trong đồng vắng nầy cho chúng ăn no ư? Ngài hỏi: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Thưa: Có bảy cái.” (BTT)
Phân đoạn Kinh Thánh này trông như một tập phim chiếu lại về sự kiện Chúa hóa bánh cho năm ngàn người ăn. Nhưng không phải, không hẳn là như vậy. Đây là một tình tiết riêng biệt (Mác 8:19-21), nhưng chúng giống nhau đến nỗi các môn đồ lẽ ra phải chuẩn bị sẵn sàng và nhận thức được rằng Đức Chúa Jêsus Christ đang đào tạo họ. Ngài thậm chí còn đặt ra cho các môn đồ một câu hỏi để chứng tỏ rằng họ đã hiểu bài học trước đó, nhưng họ đã trượt bài kiểm tra!
Một đoàn dân đông khác lại nhóm họp. Điều này diễn ra tại bất cứ nơi nào Chúa Jêsus đi đến. Lần giảng dạy này kéo dài ba ngày, và đến cuối khoảng thời gian đó thì dân chúng đã rất đói. Dẫu biết rằng Chúa Jêsus có bản tính hay thương xót, biết rằng Ngài muốn cung cấp lương thực cho đoàn dân, và biết rằng Ngài đã từng cho năm ngàn người ăn (Mác 6:35-44), lẽ ra họ phải quay sang Ngài và nói: “Thưa Thầy, chúng tôi tin rằng Thầy có thể cho họ ăn!” Thay vào đó, họ lại phàn nàn rằng xung quanh đó hàng dặm không có cửa hàng bánh mì nào. Chúa Jêsus thậm chí còn cho họ manh mối khi nhắc lại bữa ăn ngoài trời dư dật trước đó, bằng cách hỏi y hệt câu hỏi mà Ngài từng hỏi họ: “Các ngươi có bao nhiêu bánh?” (Mác 6:38).
Các sứ đồ tập sự không hiểu Chúa Jêsus đang làm gì. Thay vì đáp lại bằng đức tin, họ vẫn cứ suy nghĩ theo đời này, mặc dù Vua trời đang ở cùng họ (Mác 9:19). Họ đang sống bên cạnh Chúa Jêsus, nhưng sự sống của Ngài không ở bên trong họ. Họ không liên tưởng đến những gì họ đã kinh nghiệm về quyền phép của Ngài trong tình huống tương tự trước đó, rằng có khả năng Chúa Jêsus sẽ hành động như vậy một lần nữa. Một số người bênh vực các môn đồ khi cho rằng họ chỉ bị bối rối trước tính chất ngẫu nhiên trong chức vụ của Chúa Jêsus; nhưng điều đó không thể nào đúng, vì Ngài hành động với lòng thương xót và biến đổi cuộc đời của tất cả những ai tin Ngài (Mác 6:34). Một số người cho rằng vì chưa có Đức Thánh Linh ngự vào lòng nên họ không thể liên tưởng đến quyền phép của Chúa Jêsus trước tình huống mới; nhưng những người bị quỷ ám (Mác 1:24), những người bị bệnh (Mác 10:47-48) và những người bị ruồng bỏ (Lu-ca 19:7-10) không hề gặp khó khăn với việc nhìn biết quyền năng của Ngài.
Chúng ta đã quên mất bao nhiêu bài học đau đớn mà bản thân từng rút ra? Dường như rất nhiều sự dạy dỗ thuộc linh đã bị lãng phí khi chúng ta cứ lặp đi lặp lại những lỗi lầm tương tự. Phân đoạn này buộc chúng ta xem lại cách Đức Chúa Trời gặp gỡ chúng ta và hoàn cảnh của chúng ta trong quá khứ. Thay vì bối rối trước tình huống bất khả thi tiếp theo, điều quan trọng là thưa với Chúa rằng bạn tin cậy Ngài sắp xếp điều đó (và bạn sẵn lòng hợp tác!)
Kính lạy Đức Chúa Trời. Tạ ơn Chúa vì đã bày tỏ quyền năng của Ngài trên cuộc đời con theo nhiều cách khác nhau. Xin Chúa tha tội cho con vì con đã quên mất điều đó và cứ sống như thể Ngài không nắm quyền kiểm soát. Xin Chúa giúp con tin cậy Ngài hôm nay, tại nơi làm việc, cũng như khi con trở về nhà. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work