Mọi người đang bận rộn mua sắm trong những ngày cuối năm nên không ai để ý đến một đứa trẻ nghèo đang đứng thập thò bên ngoài một cửa hàng lớn. Nó nhìn những món đồ chơi, những quần áo đẹp, và các thức ăn bày biện đầy ắp phía bên trong cửa hàng với ánh mắt thèm thuồng, buồn bã. Nó ước gì mình có thể có được những món đồ đó, những thứ thoạt nhìn tưởng rất gần, trong tầm tay với của nó, nhưng lại rất xa xôi mà có lẽ cả cuộc đời nầy nó không thể nào có được.
Chợt một người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt khát khao của đứa trẻ nên đã bước đến bên nó, dắt nó vào trong cửa hàng và mua cho nó thật nhiều đồ chơi, quần áo và thức ăn. Sau đó người phụ nữ chúc nó một mùa Giáng sinh vui vẻ và từ giã nó. Trước khi người phụ nữ này kịp bước đi, đứa bé nắm tay bà và hỏi: “Cô ơi, cô có phải là Chúa không?”. Người phụ nữ trả lời: “Không, cô không phải là Chúa, cô chỉ là một trong những con cái của Ngài mà thôi”. Đứa bé liền nói: “Con biết mà, con biết thế nào cô cũng có bà con với Chúa”.
Suy gẫm:
Thơ ngây biết bao và đáng yêu biết bao. Trong trí óc non nớt, thằng bé hiểu rằng: Chúa của nó luôn ban cho nó những điều tốt đẹp, và nó cũng hiểu thêm rằng: những ai là “thân thiết” với Chúa cũng sẽ thay Ngài thực hiện những điều tốt đẹp ấy giữa cuộc đời đau khổ này.
Người chung quanh có thể nhận biết mối quan hệ giữa chúng ta với Chúa qua cách sống hằng ngày của bạn, cách sống ấy phải thể hiện được tình yêu và sự quan tâm đến người khác. Mọi hành vi của bạn phải đại diện cho Chúa Giê-xu trên đất, vì họ không thể thấy Chúa bằng đôi mắt trần thế, nhưng sẽ thấy Chúa qua những việc bạn làm, vì bạn là “bà con” của Ngài.
“Sự sáng các ngươi hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi khen Cha các ngươi ở trên trời.” (Ma-thi-ơ 5:16)
Nguồn: sưu tầm.