Kinh Thánh: Mác 12:29-31
“Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nầy là điều đầu nhứt: Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một. Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi. Nầy là điều thứ hai: Ngươi phải yêu kẻ lân cận như mình. Chẳng có điều răn nào lớn hơn hai điều đó.” (BTT)
Để giải đáp câu hỏi: “Điều răn nào là đầu nhứt?”, Chúa Jêsus dường như đưa ra hai câu trả lời. Nhưng trên thực tế, Ngài chỉ đưa ra một câu trả lời. Bởi vì Ngài kết luận về hai điều răn như sau: “Chẳng có điều răn nào lớn hơn hai điều đó.” Bằng cách sử dụng số ít là “điều răn” với số nhiều là “hai điều đó”, Ngài cho biết rõ rằng hai điều răn là một. Và hơn thế nữa, hai điều này tóm tắt toàn bộ luật pháp thời Cựu Ước. Sự kính mến Chúa và yêu thương người khác là không thể chia cắt. Tình yêu đến từ Chúa. Tình yêu chỉ có thể được chia sẻ bởi vì nó đã được nhận (I Giăng 4:19), và khi đã nhận tình yêu từ Chúa thì chúng ta phải chia sẻ tình yêu đó (I Giăng 4:20-21).
Chúa Jêsus quay trở lại lời cầu nguyện hằng ngày của dân Giu-đa trong Phục truyền Luật lệ Ký 6:4: “Hỡi Y-sơ-ra-ên! hãy nghe: Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-hô-va có một không hai.” Sau đó, Ngài thêm vào mạng lịnh trong Lê-vi Ký 19:18: “Chớ toan báo thù, chớ giữ sự báo thù cùng con cháu dân sự mình; nhưng hãy yêu thương kẻ lân cận ngươi như mình: Ta là Đức Giê-hô-va.” Bằng cách hàn gắn hai mối liên hệ này với nhau thành hình thập tự, Chúa Jêsus cũng mô tả động cơ để đi đến thập tự giá của riêng Ngài, đó là kính mến Cha Ngài và yêu thương chúng ta.
Dân chúng thời Cựu Ước bị ràng buộc bởi những luật lệ cho là điều gì làm Chúa đẹp lòng và điều gì không. Những luật lệ đó là khuôn khổ cho mối liên hệ, nhưng không phải là động cơ hay sức mạnh của mối liên hệ. Kế hoạch của Chúa là có một gia đình để Ngài yêu thương, một gia đình đáp lại tình yêu thương của Ngài, và yêu thương lẫn nhau. Trong nước của Ngài, chỉ có Ngài là tối cao; tất cả những người còn lại nên xem người khác như tôn trọng hơn mình (Phi-líp 2:3). Đây là một gia đình mà trong đó Chúa là trung tâm (không phải chúng ta), và trong đó chúng ta giúp lẫn nhau (I Phi-e-rơ 4:10). Đây là một môi trường không có chỗ cho những cái tôi vị kỷ và đòi hỏi, nơi mà Chúa được tôn cao vì Ngài là Đấng đáng được tôn cao, và những ai yêu mến Ngài sẽ dâng cho Ngài và những người lân cận của họ mọi thứ! Một nơi như thế sẽ là thiên đàng… và đúng là như vậy!
Chúng ta học chuẩn bị cho cõi đời đời với Chúa bằng cách ngừng tập trung vào bản thân, nhưng tập trung vào Đức Chúa Trời cách trọn vẹn và vui lòng; và rồi tập trung vào những người khác bằng tình yêu của Ngài. Cách sống hiện tại của chúng ta bày tỏ mức độ chúng ta khao khát sự hiện diện của Ngài. Chúng ta không ước lượng điều này bằng một cảm giác huyền bí nào đó, mà bởi sự tận hiến của chúng ta dành cho Đấng Cứu Thế, và sự sẵn lòng phục vụ người khác vì cớ Ngài. Nơi làm việc chính là một môi trường lý tưởng để thực hành!
Kính lạy Đức Chúa Trời. Tạ ơn Chúa vì bổn phận của con đối với Ngài thật rõ ràng, đó là đáp lại tình yêu của Ngài bằng cách kính mến Ngài và phục vụ người khác. Xin Chúa tha tội cho con vì con đã quá chú tâm vào bản thân đến mức không biết trân trọng tình yêu của Ngài và không yêu thương những người khác. Xin Chúa giúp con làm cả hai điều, trong hôm nay và cả tuần này nữa. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work