Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Khắc ghi ơn Chúa

Nếu phải kể ra những ơn phước Chúa dành cho tôi, thì tôi sẽ nói rằng: “Dùng cây trên rừng làm bút, lấy nước biển làm mực, lấy khoảng trời xanh làm giấy” cũng không sao kể xiết những ơn phước mà Chúa đã dành cho tôi.

Gia đình nhỏ của chúng tôi là Hùng-Linh và hai con trai Thiên Phúc, Bảo Phúc. Vợ chồng chúng tôi đều được sinh ra và lớn lên trong sự nuôi dạy của hai gia đình tin kính Chúa và hầu việc Ngài. Có thể nói là “đạo dòng”, chúng tôi là thế hệ thứ tư được ở trong Chúa. Khi nói đến điều này chúng tôi rất hãnh diện nhưng đồng thời cũng rất run sợ trước mặt Chúa vì không biết chính mình có làm trọn trách nhiệm hướng dẫn cho hậu tự mình tiếp bước một cách trung tín với Chúa hay không? Chỉ biết nhờ cậy Chúa thật nhiều!!!

Tôi xin làm chứng về những ơn phước mà Chúa đã ban cho tôi. Tạ ơn Chúa cho tôi được sinh ra trong gia đình mà ba má tôi là người hầu việc Chúa tại Hội Thánh An Hóa – Bến Tre. Được ở với ba má trong những năm đầu đời, đến tuổi đi học thì cả bốn chị em tôi phải ở với ông bà ngoại và ông bà nội (hai nhà gần nhau) để tiện việc chăm sóc, dạy dỗ và đưa đón chúng tôi đi học.

Thời niên thiếu của tôi gắn liền với Hội Thánh quê hương Hàm Long nay là Hội Thánh Tiên Thủy. Tôi đã được dạy dỗ về lời Chúa qua Thầy cô Truyền đạo Phạm Trọng Huy – nay là Mục sư Phạm Trọng Huy và các anh chị hướng dẫn trong ban thiếu niên lúc bấy giờ. Chính trong thời gian này những câu gốc, những bài hát mà tôi đã được học vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi cho đến ngày nay.

Thời niên thiếu ấy cứ trôi qua với nhiều kỉ niệm đẹp cùng anh em trong Chúa. Đến giữa năm lớp 12 tôi mới được chuyển lên ban Thanh niên, là khoảng thời gian ngắn còn lại với Hội Thánh quê nhà. Tôi vẫn nhớ như in, cũng trong thời gian này, cứ thứ năm hằng tuần là ba tôi lại đèo tôi trên chiếc xe DD từ Bến Tre lên Sài Gòn để học luyện thi vào nhạc viện. Tờ mờ sáng đi và tối lại về nhà, nắng mưa cùng gió… Thương ba vô cùng – người chắp cánh cho ước mơ của cô gái xứ dừa! Điều tôi muốn nói ở đây là từ một cô bé quê mùa, hiểu biết nhạc lí chẳng bao nhiêu, điều duy nhất tôi có là giọng hát mộc mạc Chúa ban. Chúa cho tôi gặp được thầy Đào Quốc Trụ và cô Măng Thị Hội qua sự kết nối của chị  Hồng Ân và anh Thiên Ân  (nay là Mục sư ở Úc Châu) – phục vụ Chúa tại Hội Thánh Mỹ Tho lúc bấy giờ, thầy cô đã dạy tôi rất nhiệt tình.

“Chúa ôi! Con chẳng có gì ngoài giọng hát Chúa ban, con thích hát cho Chúa nghe, xin Chúa cho con thi đậu vào nhạc viện để con được học và đẹp lòng Chúa, xin Ngài cho con được góp phần nhỏ bé của mình bên cạnh chức vụ của ba má con, đồng thời xin Chúa mở đường để con có công việc phù hợp nuôi sống bản thân và phụ giúp gia đình”. Tạ ơn Chúa Ngài đã nghe lời cầu xin và cho tôi thi đậu. Điều ước ao của tôi đã thành hiện thực.

Khi lên Sài Gòn để đi học, tôi lại được sự kết nối của người anh trong Chúa – anh Lâm Hoàn Vũ (xuất thân từ Hội Thánh An Hóa) với Ban Thanh niên Hội Thánh Sài Gòn từ năm 1994. Từ đó, tôi được sinh hoạt, học Kinh Thánh, tập hát và học hỏi nơi các anh chị em trong Hội Thánh rất nhiều.

Tháng 5/1996, trên đường đi tham gia hợp xướng của nhạc viện trở về cư xá sinh viên, tôi đã gặp tai nạn. Chính trong lúc này tôi lại tiếp tục kinh nghiệm quyền năng chữa lành của Chúa trên tôi. Ngài đã cho phần máu tụ lại trong não tôi từ từ tan biến mà không cần phải phẫu thuật. Theo lời bác sĩ vì nếu phẫu thuật độ rủi ro vẫn xảy ra. Tôi đã kinh nghiệm câu Kinh Thánh: “Chúa đã ban cho người điều lòng người ao ước, không từ chối sự gì môi người cầu xin.” (Thi thiên 21:2)

Sau biến cố trên, tôi được Chúa cho cơ hội được tập hát cho Ban Thiếu niên tại Hội Thánh Sài Gòn cùng với anh Nguyễn Thanh Tùng, anh Trần Thiên Lộc.

Năm 2000, tôi lập gia đình. Cảm tạ Chúa đã ban cho tôi một người chồng yêu kính Chúa, rất yêu thương tôi, cùng góp phần trong công tác nhà Chúa. Ba mẹ chồng tôi cũng là người hầu việc Chúa nên chúng tôi luôn được sự cầu thay, yêu thương, khích lệ rất nhiều từ gia đình lớn.

Năm 2003 Chúa cho vợ chồng tôi sinh con trai đầu, hình ảnh của cô Hoàng, bác Tư,… là những người bồng ẵm con tôi từ lúc được bảy tháng vào mỗi Chúa nhật đến giờ tôi vẫn không quên. Hội Thánh Sài Gòn chính là chiếc nôi cho con tôi được lớn lên trong đức tin, được tập tành hầu việc Chúa trong Ban Thiếu niên, Ban Truyền thông hiện nay. Thật tạ ơn Chúa!

Năm 2007, Chúa cho con trai thứ hai chào đời. Cũng chính trong thời gian này ba má tôi từ giã Hội Thánh An Hóa – (nơi đã để lại trong lòng gia đình chúng tôi với bầy chiên của Chúa hơn 32 năm biết bao kỉ niệm về tình yêu thương gắn bó) để nhận nhiệm sở mới tại Hội Thánh Tin Lành Chánh Hưng – quận 8, thành phố Hồ Chí Minh.

Dù là một Hội Thánh tương đối nhỏ nhưng Chúa đã ban phước trên chức vụ của ba má và chị em chúng tôi rất nhiều bằng tình yêu thương, sự quan tâm, khích lệ, bao bọc của cả Hội Thánh. Tôi được tiếp tục góp phần phục vụ Chúa qua việc tập hát cho ban Thanh tráng Phi-líp Chánh Hưng cho đến hôm nay. Được dự phần hầu việc Chúa bên cạnh ba má tôi là ước nguyện của tôi, cũng chính là cơ hội quí báu, niềm vui khó tả trong sự phục vụ Chúa đối với chị em chúng tôi.

Đến tháng 7/2012, cột mốc quan trọng cho chức vụ hầu việc Chúa của ba má tôi. Ba tôi được Hội Thánh Sài Gòn mời về làm quản nhiệm đến hôm nay. Gia đình chúng tôi biết rằng bởi sự xức dầu và ơn thương xót của CHÚA luôn tuôn tràn trên chức vụ ba má và chúng tôi cũng đã trải nghiệm được phước hạnh ấy. Cũng chính tại nơi đây cả đại gia đình chúng tôi lại tiếp tục nhận được sự yêu thương, quan tâm, cầu thay, khích lệ, bao bọc của Hội Thánh Chúa và tạo mọi điều kiện thuận lợi cho gia đình tôi hầu việc Chúa. Tôi lại được trở về nơi mà mình đã từng sinh hoạt với các anh chị em thời thanh niên ngày xưa đã chuyển lên Ban Thanh tráng và hiện tại là Ban Tráng niên.

Tạ ơn Chúa đã cho tôi tiếp tục công tác tập hát cho Ban Thiếu niên đến năm 2021, được hỗ trợ Ban Thiếu nhi trong phần âm nhạc năm 2020. Bên cạnh đó tôi cũng được góp phần tập hát cho Ban Tráng niên với vai trò “ca phó” – một cái tên thân mến mà các anh chị em dành cho tôi (chỉ có trong ban Tráng niên Sài Gòn mà thôi) đến hôm nay.

Tháng 10/2018, khi đi khám sức khỏe định kì thì bác sĩ phát hiện tôi có khối u ở cổ, nguy cơ ác tính 30%, phải phẫu thuật để xem kết quả chính xác thế nào. Lúc nghe bác sĩ nói, trong lòng tôi có chút lo lắng. Ba má tôi đã dốc lòng cùng cả gia đình, một số con cái Chúa và anh chị em Ban Tráng niên, Hội Thánh quê hương Tiên Thủy, An Hóa cầu thay cho tôi. Chúa đã nhậm lời và cho kết quả lành tính, tôi được mạnh khỏe và tiếp tục hát ca ngợi Chúa vì những ơn phước Ngài đã ban cho tôi như lời bài hát: Vì Ngài tôi hát suốt trong cuộc đời, ơn Ngài tha tội, lòng tôi đổi mới. Vì Ngài tôi hát đến khi qua đời, vẫn luôn ca ngợi chúc tôn Chúa Trời”.

Sở dĩ bài làm chứng của tôi luôn nhắc đến chức vụ của ba má tôi vì đại gia đình chúng tôi sống cùng nhau. Tôi luôn biết ơn Chúa vì Ngài đã cho bốn chị em chúng tôi một tấm gương tận tuỵ trong sự phục vụ Chúa, đời sống tin kính Chúa, tình yêu thương qua ba má tôi, những vui buồn, phước hạnh cùng san sẻ.

Cảm ơn Chúa đã cho đại gia đình chúng tôi được góp thêm LỜI TẠ ƠN NGÀI nhân dịp Lễ cảm tạ Chúa 100 năm thành lập Hội Thánh Sài Gòn.

Chúa đã làm thành điều ước ao của Ông Bà chúng tôi: “…nhưng ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giê-hô-va” (Giô suê 24:15b). Thật ơn phước của Chúa luôn tuôn đổ trên đại gia đình chúng tôi như lời Chúa đã hứa: “…Nếu ai hầu việc Ta, thì Cha ta ắt tôn quí người” (Giăng 12:26), “Quả thật trọn đời tôi phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi; Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài”( Thi thiên 23:6).

Tôi xin mượn câu Kinh Thánh Thi thiên 142:2 như là lời kết của tôi trong bài làm chứng này: “Trọn đời sống tôi sẽ ngợi khen Đức Giê-hô-va. Hễ tôi còn sống chừng nào tôi sẽ hát xướng cho Đức Chúa Trời tôi chừng nấy”.

Bài làm chứng của Chị Nguyễn Thị Ái Linh, ban viên Ban Tráng niên HTTL Chi Hội Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn