Kinh Thánh: Lu-ca 8:49-53
“Ngài còn đương phán, có kẻ ở nhà người cai nhà hội đến nói với người rằng: Con gái ông chết rồi; đừng làm phiền thầy chi nữa. Song Đức Chúa Jêsus nghe vậy, phán cùng Giai-ru rằng: Đừng sợ, hãy tin mà thôi, thì con ngươi sẽ được cứu. Khi đến nhà, Ngài chỉ cho Phi-e-rơ, Gia-cơ, Giăng, và cha mẹ con ấy vào cùng Ngài. Ai nấy đều khóc lóc than vãn về con đó. Nhưng Ngài phán rằng: Đừng khóc, con nầy không phải chết, song nó ngủ. Họ biết nó thật chết rồi, bèn nhạo báng Ngài.” (BTT)
Câu chuyện này bắt đầu khi một người cai nhà hội đến gặp Chúa Jêsus, khẩn thiết cầu xin Ngài cứu lấy mạng sống con gái mình (Lu-ca 8:40-42). Chúa Jêsus và các môn đồ đồng ý đi với người đàn ông. Tuy nhiên, một đoàn dân đông cản trở đường đi và một người phụ nữ muốn được chữa lành (Lu-ca 8:43-48) đã trì hoãn hành trình trở về nhà của Giai-ru. Họ đang trên đường đến thì nhận được tin con gái ông đã mất. Họ nói: “Đừng làm phiền Thầy chi nữa.” Đã quá muộn, không thể làm gì được nữa vì đứa trẻ đã không còn sự sống.
Nhưng Chúa Jêsus biết điều này cách khác. Ngài dịu dàng, nhưng đầy uy quyền, đã bảo Giai-ru đừng sợ mà hãy tin cậy Ngài (Ê-sai 12:2). Chúa Jêsus nói chắc chắn rằng cô gái nầy sẽ được chữa lành. Và họ tiếp tục đi bộ đến nhà của Giai-ru. Khi đến nơi, tiếng than khóc tràn ngập bầu không khí và những người khóc mướn đang than vãn đã thêm vào tiếng của đám đông xung quanh Chúa Jêsus. Chúa Jêsus nghiêm khắc ra lệnh cho họ đừng ồn ào nữa. Ngài nói: “Con nầy không phải chết, song nó ngủ.”
Ngay lập tức, tâm trạng của họ chuyển từ đau buồn sang chế giễu. Là một người thầy thông thái được kính trọng, Chúa Jêsus giờ đây bị xem là ngu ngốc và thiếu hiểu biết. Đám đông nghĩ họ biết rõ hơn Ngài. Họ có bằng chứng về cái chết, và Ngài chỉ có lời nói. Tuy nhiên, như chúng ta sẽ thấy, lời của Chúa Jêsus có quyền năng hơn nhiều so với một xác chết vô hồn (Lu-ca 8:54-55). Đấng Cứu Thế không tìm kiếm sự tán thành của đám đông; chỉ sự im lặng của họ (Gióp 6:24), vì sự vô tín của họ không thể giúp ích được gì. Chính Giai-ru đã bị thách thức để tin, ngay cả các môn đồ cũng không tin; chỉ có ba người trong số họ được gọi vào nhà để làm nhân chứng và học cách để trở thành những người lãnh đạo của Hội Thánh Đầu Tiên (Công vụ 4:8-12).
Việc cho rằng mình “biết rõ hơn Đức Chúa Trời” là điểm cốt lõi trong bản chất tội lỗi của chúng ta. Chúng ta luôn có thể tìm thấy bằng chứng để chứng minh rằng chúng ta đúng, ngay cả khi chúng ta sai! Bởi vì không thể biết trước tương lai, nên chúng ta thường dự đoán tương lai dựa trên kinh nghiệm của mình. Chúng ta không cho phép khả năng Đức Chúa Trời có thể hoặc sẽ thay đổi hoàn cảnh hiện tại của chúng ta xảy ra. Nhưng chúng ta được Chúa kêu gọi cho những điều tốt đẹp hơn. Ngài có quyền phép để thay đổi bất cứ điều gì không theo ý muốn Ngài (Phi-líp 3:21). Vì vậy, Ngài yêu cầu chúng ta đặt đức tin nơi Ngài, tin vào lời hứa của Ngài và sống trong niềm tin chắc rằng Ngài đang kiểm soát tương lai. Nhiều người sẽ ngăn cản chúng ta làm như vậy, nhưng chúng ta cần lắng nghe tiếng phán của Chúa thay vì tiếng ồn của thế gian vô vọng.
Kính lạy Chúa quyền năng và toàn năng. Tạ ơn Chúa vì Ngài là Đức Chúa Trời! Tạ ơn Ngài vì con không phải sống mà không có hy vọng và chết mà không có Đấng Christ, vì Ngài đã kêu gọi con tin cậy Ngài. Xin tha tội cho con vì con đã không tin Lời Ngài khi cho rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra, không phó thác hoàn cảnh của con vào tay Ngài và lầm tưởng rằng Ngài đã bỏ rơi con. Tạ ơn Ngài vì nhiều lời hứa trong Lời Ngài bảo đảm với con rằng Ngài không lìa bỏ con, và Ngài sẽ nghe và nhậm lời cầu nguyện của con. Xin giúp con tin cậy Ngài; ngay cả khi thế gian, xác thịt và ma quỷ đang kêu gào con từ bỏ: vì con biết Ngài là Đấng thành tín. Nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work