Kinh Thánh: Mác 14:37-38
“Rồi Ngài trở lại, thấy ba người ngủ; bèn phán cùng Phi-e-rơ rằng: Si-môn, ngủ ư! Ngươi không thức được một giờ sao? Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, để các ngươi khỏi sa vào chước cám dỗ; tâm thần thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối.” (BTT)
Sau khi Phi-e-rơ tuyên bố lòng trung thành không lay chuyển của mình nơi Phòng Cao (Mác 14:29), việc ngủ khi làm nhiệm vụ không phải là một khởi đầu tốt. Giấc ngủ mệt mỏi hay tuyệt vọng không bao giờ tiếp thêm sinh lực mà chỉ là liều thuốc mê cho trái tim vô vọng. Mọi thất bại thuộc linh đều xảy đến khi chúng ta ngừng chăm xem Chúa, đây là sai lầm của các môn đồ, dù Chúa Jêsus đã đưa ra cho họ lời yêu cầu cá nhân và mạng lịnh của một người Thầy.
Thông điệp Phúc Âm mà các môn đồ này và tám môn đồ còn lại được đào tạo để rao truyền phụ thuộc vào lời chứng đáng tin cậy của ít nhất hai người (Phục truyền Luật lệ Ký 19:15). Chúa Jêsus đã chọn ba người. Họ đã chứng kiến sự hoá hình vinh hiển của Ngài (Mác 9:1-3; II Phi-e-rơ 1:16) và bây giờ sẽ chứng kiến Ngài chịu khổ vì gánh tội cho nhân loại. Họ được chọn để thông công một phần nào đó trong sự thương khó của Ngài (Phi-líp 3:10), đây cũng là điều mà sau này mỗi người trong số họ sẽ tự mình trải nghiệm (I Phi-e-rơ 4:13). Nếu không hiểu đúng về những đau khổ mà Đức Chúa Jêsus Christ đã chịu thay chúng ta thì không có gì bảo đảm chúng ta được tha tội, được hòa thuận với Đức Chúa Trời, hay được hy vọng vào thiên đàng. Lời chứng của họ vô cùng quan trọng đối với sự tấn tới của Phúc Âm trên toàn thế giới và qua các thời đại (Công vụ 1:8).
Đây là thời điểm quan trọng, đó là lý do vì sao Phi-e-rơ nên tỉnh thức nhưng có lẽ Phi-e-rơ đã không hiểu tầm quan trọng này. Thay vào đó, ông cùng những người khác kết luận rằng việc thức canh là vô nghĩa, để rồi chìm vào giấc ngủ. Sự bất tuân của họ sẽ khiến họ dễ bị sa vào cám dỗ này đến cám dỗ khác; và đối với Phi-e-rơ, sự cám dỗ sẽ đến sau vài giờ như Chúa Jêsus đã nói trước (Mác 14:30). Vì lẽ đó, Chúa Jêsus đã phải tạm dừng thời gian cầu nguyện của Ngài để đánh thức họ và dạy cho họ tầm quan trọng của việc nhìn xem Ngài. Sau đó, họ quả thật đã nhìn thấy Chúa Jêsus trong cơn đau thương tột cùng (Lu-ca 22:44). Chúa Jêsus đánh thức họ để quở trách họ và cho họ thấy những điều họ cần phải truyền lại (I Giăng 1:1-3).
Tỉnh thức và cầu nguyện đi đôi với nhau. Mặc dù cầu thay là một hoạt động tâm linh, nó đòi hỏi sự phối hợp giữa một cơ thể tỉnh táo và một tâm trí minh mẫn. Nhưng cơ thể xác thịt của chúng ta lại không sẵn lòng tiếp tục tìm kiếm Chúa Jêsus hay cầu nguyện. Sự miễn cưỡng đó là điểm yếu tâm linh lớn của chúng ta, và chúng ta cần vượt qua nó bằng tất cả sức lực của mình như một vận động viên điền kinh đang kiệt sức (Công vụ 20:24), giống như Chúa Jêsus, khao khát dừng lại nhưng tin chắc rằng mình sẽ không chiến thắng nếu không hoàn thành cuộc đua (Hê-bơ-rơ 12:2-3). Thiếu cầu nguyện có lẽ là điểm yếu số một của mỗi Cơ Đốc nhân, khiến cho mỗi cám dỗ được xem là một lựa chọn đáng mơ ước và mỗi Lời của Đức Chúa Trời bị tước bỏ mạng lịnh cấp thiết. Hãy thừa nhận thất bại cá nhân của chúng ta và quay lại nhìn xem Chúa Jêsus, trong lúc chúng ta suy ngẫm Kinh Thánh và thách thức Kẻ Cám Dỗ! Ngày bắt đầu: hôm nay!
Kính lạy Cha Thiên Thượng. Tạ ơn Ngài đã kêu gọi con tiếp tục tìm kiếm Chúa Jêsus. Xin Chúa tha tội cho sự thiếu cầu nguyện của con vì con chưa thật sự mong muốn nhìn xem Chúa Jêsus mỗi ngày cách mới mẻ. Xin Chúa giúp con ưu tiên việc cầu nguyện hơn công việc, vui chơi, hoặc các mối quan hệ để con có thể làm tất cả những điều này vì sự vinh hiển của Ngài mà không sa vào chước cám dỗ. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work