Kinh Thánh: Lu-ca 9:3-6
“Ngài dạy rằng: Đi đường chớ đem gì theo hết, hoặc gậy, hoặc bao, hoặc bánh, hoặc tiền bạc; cũng đừng đem hai áo. Hễ các ngươi vào nhà nào, hãy ở đó cho đến khi đi. Còn ai không tiếp rước các ngươi, hãy ra khỏi thành họ, và phủi bụi chân mình để làm chứng nghịch cùng họ. Vậy, các sứ đồ ra đi, từ làng nầy tới làng kia, rao giảng Tin lành khắp nơi và chữa lành người có bịnh.” (BTT)
Tựa đề của bài hôm nay có ý nghĩa kép. Bất cứ nơi nào các môn đồ của Chúa Jêsus đến, họ là sự sáng của thế gian, tức là đại diện của Ngài để soi sáng thế giới tăm tối này bởi Phúc âm (Ma-thi-ơ 5:14). Nhưng họ cũng cần ra đi gọn nhẹ. Đó là, họ phải đi bởi đức tin, tin rằng Chúa sẽ chu cấp cho họ về cả vật chất lẫn tinh thần. Không có bất kỳ dự trữ nào, họ phải phụ thuộc vào Ngài, Đấng cung cấp thức ăn hàng ngày và mọi nhu cầu.
Giống như cách Đức Chúa Trời ban ma-na cho dân Y-sơ-ra-ên khi đi trong đồng vắng (Xuất Ê-díp-tô Ký 16:14-30), các môn đồ sẽ luôn có đủ thức ăn cho mỗi ngày. Chúa Jêsus đã phán Ngài là Bánh từ Trời (Giăng 6:35) và tất cả những ai vâng lời Ngài cũng sẽ có đủ sự cung cấp để phục vụ Ngài.
Ra đi gọn nhẹ như là cách sống của người làm công tác truyền giáo để chứng minh Chúa Jêsus sẽ đáp ứng mọi nhu cầu (Phi-líp 4:19). Các môn đồ chưa bao giờ tự mình thực hiện sứ mệnh này trước đây (theo nhóm hai người). Họ sẽ lo lắng họ sẽ sống sót sau trải nghiệm nầy như thể nào. Vì vậy, Chúa Jêsus đã chỉ dẫn rõ ràng cho các môn đồ: “Chớ đem theo gì hết”, Chúa Jêsus nói: “Nếu người ta tiếp đón các ngươi, thì hãy tiếp nhận sự tiếp đãi của họ; nếu không, hãy di chuyển đến nơi người ta tiếp đón các ngươi (và sứ điệp của các ngươi).”
Điều đáng ngạc nhiên là Ngài ra lệnh cho họ phủi bụi khỏi chân mình để cho thấy rằng Đức Chúa Trời khước từ những người không tiếp nhận sứ điệp của họ. Đây là dấu hiệu cho thấy Phúc Âm không chỉ để cứu những người tin Chúa mà còn để phán xét những người từ chối Ngài (Công vụ 13:49-52).
Theo cách đó, Chúa Jêsus dạy những sứ đồ tập sự của Ngài rằng sứ điệp Nước Trời không phải là một ý tưởng ngẫu nhiên, nhưng phản ứng của mọi người đối với sứ điệp sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến số phận đời đời của họ (Lu-ca 10:10-12).
Tuy nhiên, đối với nhiều người tin Chúa, họ cho rằng Phúc âm đã đánh mất ảnh hưởng “sống và chết”. Đức tin thuần tuý đã được thay thế bằng Cơ đốc giáo thoải mái … một bến cảng cá nhân yên tĩnh thay vì mạo hiểm với đại dương đầy sóng gió để mang sứ điệp cứu rỗi đến nơi cần thiết nhất.
Quá dễ dàng cho các mục sư và chức vụ thu hút những cạm bẫy của doanh nghiệp bằng tiền bạc, địa vị và quyền lực của nó; hoàn toàn không giống như kinh nghiệm của sứ đồ Phao-lô (II Cô-rinh-tô 11:23-29).
Nhiều người trong hội thánh toàn cầu thương hại những người có đức tin thoải mái kiểu phương Tây, những người đòi hỏi an toàn tài chính và thực tế mà chính Chúa Jêsus chưa bao giờ trải qua, trong khi “những Cơ Đốc nhân bình thường” ẩn mình sau “giáo sĩ chuyên nghiệp” và né tránh trách nhiệm rao giảng Phúc Âm trong cộng đồng và nơi làm việc. Những anh chị em của chúng ta đang bị bách hại hiểu những câu Kinh Thánh hôm nay tốt hơn nhiều, bởi vì họ phải sống với Lời đó! Hãy để những câu Kinh Thánh này là một lời nhắc nhở để “ra đi gọn nhẹ” như một sứ giả với thông điệp và trao dâng tất cả các vấn đề chu cấp cho Chúa lo liệu.
Lạy Chúa nhân từ. Cảm ơn Ngài vì trọng trách Phúc Âm Chúa giao và lời Ngài hứa sẽ chu cấp cho tất cả những ai dám công bố Phúc Âm ở bất cứ nơi nào họ được sai đi. Xin hãy tha thứ cho con vì đã sợ hãi, thiếu đức tin khi nói về Chúa, hoặc không quan tâm đến sự sống đời đời của bạn bè và đồng nghiệp của mình. Xin giúp con nắm bắt cơ hội để làm chứng cho Chúa, và coi đó là một trách nhiệm thiêng liêng. Xin ban cho con lòng thương xót đối với những linh hồn hư mất, khát khao họ được cứu rỗi và lòng can đảm để giải thích Phúc Âm như “ra đi gọn nhẹ” trong cuộc đời của mình với tư cách là một Cơ Đốc nhân. Trong danh Chúa Jêsus. Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work