Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Qủa trứng của Jeremy

Jeremy được sinh ra trong một thân thể không lành mạnh như những đứa trẻ khác, cậu bé bị chậm phát triển về trí óc và mang trong người một căn bệnh bẩm sinh hiểm nghèo, nó đang từng ngày làm cậu chết mòn đi. Tuy vậy, ba mẹ Jeremy vẫn cố gắng đem đến cho cậu bé một cuộc sống bình thường nhất có thể được, và họ đã gửi cậu vào trường tiểu học Theresa.
Tuy đã được 12 tuổi, Jeremy vẫn chỉ học lớp hai, câu bé dường như không thể tiếp thu được bài học. Cô giáo của cậu, Doris Miller, thường phải phát cáu với cậu bé. Cậu bé thường ngồi không yên một chỗ, cứ vặn vẹo người trên ghế, mũi thì thò lò, và hay làu bàu những âm thanh khó chịu mà không ai hiểu. Cũng có đôi lần khác, cậu bé nói rõ ràng rành mạch, và đó là những lúc ánh sáng đã xuyên qua được cái đầu tối tăm của cậu. Nhưng hầu hết là Jeremy làm cho cô giáo của cậu bực mình nhiều hơn.

Mùa xuân đến và những đứa trẻ háo hức chờ mùa lễ Phục sinh sắp đến. Doris kể cho chúng nghe về Chúa Giê-xu, và rồi để nhấn mạnh về cuộc sống mới, cô đưa cho mỗi đứa trẻ một quả trứng bằng nhựa. Cô nói nói bọn trẻ: “Bây giờ cô muốn các con đem quả trứng này về nhà, các con sẽ bỏ cái gì đó vào bên trong để thể hiện về cuộc sống mới. Và ngày mai các con mang vào lớp cho cô chấm điểm. Các con có hiểu không? “Dạ hiểu, cô Miller” bọn trẻ trả lời rất phấn khởi, chỉ trừ Jeremy.
Cậu bé lắng nghe chăm chú, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt cô giáo. Cậu chẳng gây ra tiếng động nào, ngay cả những tiếng ồn quen thuộc của cậu. Nhìn Jeremy, Doris tự hỏi không biết cậu bé có hiểu những gì cô vừa kể về sự chết của Chúa Giê-xu và sự phục sinh của Ngài không? Không biết cậu có hiểu bài tập về nhà mà cô vừa giao cho cả lớp không? Có lẽ cô nên gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ cậu, và giải thích về bài tập về nhà kia.

Nhưng tối hôm đó, Doris bận rộn với việc gia đình mình, thế là cô quên mất chuyện gọi điện thoại cho ba mẹ Jeremy.
Sáng hôm sau, 19 đứa trẻ đến lớp, chúng cười đùa và nói chuyện với nhau khi lần lượt bỏ quả trứng của mình vào cái rổ to trên bàn cô giáo Miller. Sau tiết học toán là giờ để mở những quả trứng.

Trong quả trứng đầu tiên, Doris thấy một bông hoa, “Ồ đúng rồi, một bông hoa chắc chắn là dấu hiệu của một đời sống mới” cô nói. Quả trứng kế tiếp chứa một con bướm bằng nhựa nhưng trông giống thật lắm. Doris cầm nó đưa lên và nói: “Các con biết rằng cái kén đã thay đổi và trở thành con bướm rất xinh đẹp. Đúng rồi, đó cũng biểu hiện cho một cuộc sống mới.”. Kế tiếp, Doris tìm thấy một cục đá có rêu mọc trên đó, cô giải thích rằng: “Rêu cũng biểu hiện cuộc sống.”
Rồi Doris mở quả trứng thứ tư. Cô ngạc nhiên, quả trứng trống không! Chắc chắn nó của Jeremy rồi, cô nghĩ và đương nhiên là nó đã không hiểu cô hướng dẫn cái gì ngày hôm qua cả. Chỉ tại cô quên mất, không gọi cho ba mẹ cậu bé.
Bởi vì cô không muốn làm cho cậu bé xấu hổ, cô lặng lẽ để quả trứng một bên và tiếp tục lấy một quả trứng khác trong rổ. Đột nhiên, Jeremy nói to: “Cô Miller ơi, sao cô không nói gì về quả trứng của con hết?” Bực mình, Doris trả lời, “Nhưng mà Jeremy – quả trứng của con trống không, chẳng có gì bên trong cả!” Cậu bé nhìn vào mắt cô giáo và trả lời nhỏ xíu: “Vâng ạ, nhưng mà mộ của Chúa Giê-xu cũng trống không như vậy mà.”

Thời gian như ngừng trôi. Doris im lặng hồi lâu mới có thể nói tiếp. Cô hỏi cậu bé: “Nhưng con có biết tại sao mộ của Chúa lại trống hay không nào?”
“Ồ vâng, con biết!” Jeremy kêu lên. “Chúa Giê-xu bị đóng đinh chết và bị bỏ vào đây. Rồi Cha của Ngài làm cho Ngài sống lại!”. Chuông hết tiết học vang lên, khi những đứa trẻ hào hứng chạy ra ngoài sân chơi, Doris khóc. Cái lạnh giá trong tâm hồn cô tan đi hoàn toàn.

Ba tháng sau đó, Jeremy mất. Những ai đến thăm viếng tang lễ đều ngạc nhiên khi thấy 19 quả trứng đặt trên quan tài của cậu bé, tất cả đều trống không. Các bạn cùng lớp với Jeremy đặt quả trứng trống không đó muốn nhắc nhở điều Jeremy từng bày tỏ: “Chúa Giê-xu đã phục sinh”.

Suy gẫm:
Chúa đã chết trên thập giá để chuộc tội cho bạn và tôi, và Ngài cũng đã từ kẻ chết sống lại để chúng ta được sống. Bạn có chia sẻ niềm vui Chúa sống cho người khác chưa?

Nhưng bây giờ, Đấng Christ đã từ cõi chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ. Vì như do một người mà có sự chết thì cũng nhờ một người mà có sự sống lại từ cõi chết. Như trong A-đam, mọi người đều chết; cũng vậy, trong Đấng Christ, mọi người đều sẽ sống lại.” I Cô-rinh-tô 15:20-22

Nguồn: sưu tầm.

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn