Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 27:45-50
“Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, khắp cả xứ đều tối tăm mù mịt. Ước chừng giờ thứ chín, Đức Chúa Jêsus kêu tiếng lớn lên rằng: Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni? nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! Sao Ngài lìa bỏ tôi? Có mấy người đứng đó, nghe kêu, thì nói rằng: Nó kêu Ê-li. Liền có một người trong bọn họ chạy lấy một miếng bông đá, và thấm đầy giấm, để trên đầu cây sậy mà đưa cho Ngài uống. Nhưng kẻ khác thì lại nói rằng: Hãy để vậy, coi thử có Ê-li đến giải cứu nó chăng. Đức Chúa Jêsus lại kêu lên một tiếng lớn nữa, rồi trút linh hồn.” (BTT)
Sự hành quyết bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Đến giữa ngày, khi mặt trời lẽ ra như thiêu đốt thì bỗng tối sầm lại. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên thập tự giá khi ánh sáng bị che khuất. Sự chế giễu dừng lại và những người đứng xem không còn lăng mạ cách ngạo mạn. Giọng nói duy nhất của Chúa Jêsus được cất lên xuyên qua bầu trời u ám với câu hỏi lạnh lùng dành cho Cha Ngài.
Lần đầu tiên trong cả cõi đời đời, Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con bị phân rẽ. Chúa Jêsus đã nhận trách nhiệm về tội lỗi của thế gian: Ngài bị trừng phạt vì sự phản nghịch của chúng ta. Người duy nhất chưa từng phạm tội đã trở thành tội nhân vì chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:21). Đức Chúa Cha không thể dung thứ cho tội lỗi cũng như tội nhân trong sự hiện diện của Ngài (Ha-ba-cúc 1:13), trừ khi tội lỗi của họ được chuộc. Vì vậy, Ngài đã phải cắt đứt mối tương giao với Chúa Jêsus Christ. Trong những giờ phút đen tối và cô đơn, nỗi đau thể xác không phải là nỗi thống khổ duy nhất. Cảm giác bị bỏ rơi được tiên tri trong Thi thiên 22:1 mà Chúa Jêsus đã trích dẫn lại càng tồi tệ hơn. Mặc dù Chúa Jêsus không thể gọi Ngài là “Cha”, nhưng Ngài vẫn là Đức Chúa Trời, Đấng mà Chúa Jêsus đã nộp chính mạng sống mình để làm của lễ chuộc tội cho cả nhân loại (1 Giăng 2:2). Sự hy sinh của Ngài là cho cả thế gian vì hình phạt quá lớn, bởi lẽ gánh nặng tội lỗi của thế gian là điều gớm ghiếc đối với Đức Chúa Cha, và Ngài đã hy sinh cho những tội nhân như bạn.
Vì sự chuộc tội của Đấng Christ nên không có lý do nào khiến ai đó phải ở trong cô đơn tăm tối của tội lỗi của chính mình bởi họ có thể được tha thứ vô điều kiện. Mỗi khi tội nhân thừa nhận tội lỗi mình với Đức Chúa Trời, và nhận biết rằng Chúa Jêsus đã bị trừng phạt vì sự phản nghịch, thì sự tha thứ sẽ mang lại ánh sáng và mối thông công mới. Sau đó, ân điển của Cứu Chúa Jêsus sẽ đẩy lùi sự cô đơn tăm tối (2 Cô-rinh-tô 8:9). Đó là sứ điệp Phúc âm mà mọi linh hồn mệt mỏi vì tội lỗi cần phải nghe. Bạn có thể nói với mọi người rằng khi họ rơi vào đường cùng, ân điển của Đấng Christ luôn sẵn dành cho họ dù họ đã phạm lỗi gì đi nữa (1 Cô-rinh-tô 6:9-11).
Lạy Cha yêu thương của con ở trên trời! Con Cảm ơn Ngài đã để cho Chúa Jêsus Christ chịu hình phạt vì mọi tội lỗi và sự phản nghịch của con đối với Ngài. Xin tha tội cho con. Con không có hy vọng nào ngoài ân điển và lòng thương xót của Ngài. Xin giúp con biết ơn và bày tỏ lòng biết ơn bằng cách sống đẹp lòng Ngài, nhờ sự giúp đỡ của Đức Thánh Linh. Và xin giúp con can đảm chia sẻ ân điển Ngài với người khác để họ cũng được cứu. Nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work