Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Những chú vịt nuôi

Có một đàn vịt trời đang bay hướng về phía Nam để trú đông. Chúng bay tạo thành một chữ “V” rất đẹp trên bầu trời, bất cứ ai ở dưới đất nhìn lên cũng đều phải thích thú.
Một ngày nọ, Wally, một trong những chú vịt trời trong đàn, bỗng nhìn thấy cái gì đó rất hấp dẫn dưới mặt đất… Một cái sân nuôi gà vịt quanh nhà kho, ở đó có một đàn vịt nhà đang được nuôi trong nông trại. Bọn chúng chạy lạch bạch quanh sân, kêu quàng quạc rất vui vẻ nhộn nhịp và mỗi ngày đều được ăn bắp mà người ta thảy ra sân cho chúng.
Wally có vẻ thích thú trước những gì chú chứng kiến. “Chắc hẳn ăn bắp đó sẽ rất tuyệt,” chú tự nghĩ: “Còn ở đây, mình cứ phải bay suốt chặng đường dài mệt mỏi này. Mình thích được chạy loanh quanh thảnh thơi trong sân như vậy một lúc.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Wally quyết định rời khỏi đàn, lượn một vòng về bên trái và lao xuống về hướng cái sân nuôi gà vịt nọ.

Chú đáp xuống giữa những chú vịt nhà trong sân, và bắt đầu chạy vớ vẩn trong sân, kêu quàng quạc như bọn họ. Rồi chú cũng bắt đầu ăn bắp. Trong lúc đó, đàn vịt trời vẫn tiếp tục hành trình bay về phía Nam, nhưng Wally chẳng thèm để ý tới. “Mình sẽ trở lại đàn khi họ từ phía Nam bay ngang qua đây trong vài tháng tới,” chú tự bảo.
Nhiều tháng trôi qua và nghĩ rằng đã hết mùa Đông, Wally nhìn lên trời và chờ đợi đàn của mình bay trở về phương Bắc. Khi chúng xuất hiện, Wally thấy đàn của mình bay thật đẹp trên bầu trời. Lúc này, Wally cũng đã thật sự chán ngán cái sân nuôi vịt ở đây rồi.
Nó thật là dơ bẩn! Và ở đây, bất cứ chỗ nào cũng chỉ toàn nghe tiếng quàng quạc mà thôi. “Bây giờ là lúc mình phải rời khỏi chỗ này,” Wally thầm nghĩ. Thế là chú vỗ cánh và cố gắng bay lên. Nhưng chú đã tăng thêm mấy ký vì ăn nhiều bắp quá, và chú lại chẳng bao giờ tập thể dục cho đôi cánh của mình nữa.

Cuối cùng Wally cũng bay lên khỏi mặt đất, nhưng chú bay thật chậm chạp và tông ầm vô hàng rào của sân nuôi gà vịt. Chú rớt bịch xuống đất! Wally tự nhủ trong lòng, “Ồ không sao, mình chỉ cần đợi họ bay về phía Nam trú đông lần tới, mình sẽ bay lên cùng mọi người và sẽ lại là một chú vịt trời thôi.”
Nhưng rồi đàn vịt trời lại bay qua một lần nữa, Wally lại cố gắng vỗ cánh thật mạnh để bay lên khỏi cái sân nuôi vịt kia. Vấn đề đơn giản là chú không còn đủ sức để bay lên nữa. Cứ mỗi mùa Đông và mùa Xuân, Wally nhìn thấy đàn của mình bay ngang qua trên trời, và chúng cũng vẫy gọi chú. Nhưng mọi nỗ lực của Wally đều thất bại.
Cuối cùng, Wally không còn chú ý đến đàn vịt trời bay qua trên đầu mình nữa. Dần dần, chú hầu như không còn nhận ra chúng. Và kết quả cuối cùng là chú đã trở nên một con vịt nuôi.

Suy ngẫm:
Thỉnh thoảng chúng ta mệt mỏi để là những chú vịt trời… những môn đồ của Chúa Giê-xu. Thật không dễ dàng để luôn vâng lời Chúa và kỷ luật bản thân mình trên hành trình dài theo Chúa. Khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi như vậy cũng chính là lúc Sa-tan xúi giục chúng ta “rời khỏi đàn” và tham gia vào bầy vịt nuôi… chính là thế gian!

Nhưng hãy nhìn những gì đã xảy ra cho Wally. Chú vịt nghĩ chỉ là “tìm hiểu cho biết” một chút thôi, và sẽ rời khỏi nó khi mình muốn. Nhưng chú đã không làm được điều đó. Tôi lỗi cũng giống như vậy. Tội lỗi là cái bẫy, và nó có cách để làm chúng ta ngày càng đi xuống.
Cuối cùng, chúng ta chẳng còn nhận ra mình thật sự là ai nữa… Con trai và con gái của Đấng Tối Cao; chúng ta bắt đầu sống như những con vịt nuôi, trái ngược với cương vị là con cái của Vua trên muôn vua, Chúa trên muôn chúa!

Bạn hãy dành một phút và suy nghĩ xem, mình đang là “một chú vịt trời” hay đã trở nên “một con vịt nuôi trong sân” mà không hay biết?
“Hãy thức canh và cầu nguyện, kẻo các ngươi sa vào chước cám dỗ; tâm thần thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối” (Ma-thi-ơ 26:41).

Nguồn: sưu tầm.

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn