Tôi tên Phạm Văn Thanh, sinh năm 1943. Tôi được dưỡng dục trong một gia đình theo truyền thống thờ cúng ông bà. Tôi học ngành y trong quân đội, khoa phẫu thuật. Tôi được trang bị và phục vụ trong quân đội hơn mười sáu năm tại Tổng Y Viện Cộng hoà miền Nam, nay là Bệnh viện 175, thuộc quận Gò Vấp, thành phố Hồ Chí Minh.
Tôi đã lập gia đình và vợ chồng tôi có hai người con. Cả nhà tôi không ai biết chút gì về Tin Lành cho đến năm 1990. Lúc này bắt đầu có chương trình đi định cư Mỹ diện H.O (Humanization Organization – Tổ chức nhân đạo). Tôi có một người bạn, cũng là đồng nghiệp nói với tôi rằng: “Mình có một người bạn thân đang sống tại Mỹ. Nghe nói nếu mình theo đạo Tin Lành lúc sang Mỹ thì chúng ta sẽ được giúp đỡ đó Thanh.”Lúc ấy tôi chỉ mong được sự giúp đỡ để có cuộc sống tốt khi sang xứ lạ quê người mà thôi. Thật ra nghe hai chữ Tin Lành thì xa lạ với tôi lắm. Mục tiêu của tôi là sẽ lợi dụng đạo Tin Lành để được sự hỗ trợ.
Vào một buổi chiều Chúa Nhật mùa hè năm 1990, tôi và con trai út đi tìm và đến được nhà thờ Tin Lành Sài Gòn ở quận 1 để xem thử Tin Lành là gì. Tôi còn nhớ rõ hôm đó là có Thầy Truyền đạo tên Châu Văn Sáng, ông giảng về đề tài: “Chớ thờ lạy hình tượng.” Ngoài lời chia sẻ về tình thương của Chúa và con người cần tôn kính Chúa, ông còn nêu một ví dụ: Tại tỉnh Bình Dương, tay con người làm ra ông thần tài, ông thổ địa từ đất sét. Rất nhiều người mua về để cúng và thờ lạy những hình tượng đó… Cuối giờ người hướng dẫn mời gọi thân hữu lên tin nhận Chúa Giê-xu. Tôi và con trai (lúc đó cháu 17 tuổi) như một cái máy tiến lên mau mau tin nhận Chúa vì trong tâm trí chúng tôi đã hoạch định sẵn mục tiêu. Mỗi tuần đến ngày Chúa nhật, tôi và con trai đi học giáo lý Báp-tem và nghe ông Mục sư Phan Quang Thiệu giảng dạy Kinh Thánh.
Theo thời gian, Lời Chúa ăn sâu vào tâm linh của tôi khi nào không biết. Tôi bắt đầu trải nghiệm sự có thật về Chúa qua những điều tôi cầu nguyện. Ngài từng lúc trả lời những nhu cầu trong cuộc sống của tôi, làm cho lòng tôi được an bình trong lúc hoạn nạn. Kín sâu trong lòng tràn đầy niềm vui, Giê-xu giải phóng tôi được thư thái, hân hoan khi tâm hồn thanh khiết, kế hoạch cuộc sống tôi trao dâng cho Ngài. Việc đi định cư Mỹ diện H.O của gia đình tôi bị trục trặc. Do vậy chúng tôi mưu sinh nhờ vào một tiệm thuốc tây. Đến năm 2000, sau những tháng ngày dài cật lực làm việc, một chùm bệnh bất ngờ ập trên tôi: nào là tim mạch, huyết áp, tiểu đường, rung nhĩ và tai biến. Tôi thầm nghĩ trong lòng rằng: bệnh tật kiểu này, chắc chết sớm mất Chúa ơi! Tôi bắt đầu khẩn thiết cầu nguyện, xin Chúa nhớ đến tôi mà cứu chữa, thêm sức cho tôi. Bệnh tai biến thật là thê thảm, làm cho hai chân của tôi bị liệt không đi lại được. Nằm viện gần hai tháng, tôi được về nhà. Quả thật, “Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta. Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu.” (Ê-sai 55:8-9) – Đường lối của Ngài dành cho tôi là đường lối tốt đẹp nhất.
Chúa đã không quên tôi, kẻ đã từng “lợi dụng Tin Lành” mà nay được Chúa nâng đỡ, chữa lành bệnh tật cho. Năng quyền của Ngài thi thố trên thân thể tôi, và rồi tôi dần dần đi lại được, sức khoẻ cải thiện rõ ràng. Đến năm 2010, bệnh tiểu đường và tai biến hành hạ tôi một lần nữa. Kỳ này, tôi nài xin Chúa cùng tôi “chiến đấu” vì tôi kém sức quá rồi. Bệnh tiểu đường đeo bám tôi hơn ba mươi năm nhưng ơn Ngài dẫy đầy trên tôi cả đời. Tôi tin rằng, Chúa đang sống trong tôi và chăm sóc tôi nhiều hơn tôi cầu xin hay mong đợi. Đa số những người bị bệnh tiểu đường trên hai mươi năm thường sẽ biến chứng qua thận, mắt, hay chân. Còn tôi, Chúa thêm sức cho tôi mỗi ngày, chữa lành bệnh tật cho.
Tôi thật tạ ơn Chúa, với tôi, Ngài là Đấng chữa lành, là Đấng ban sự bình an trong lòng tôi. Tôi tiếp tục kinh nghiệm tình yêu và những lời hứa của Chúa qua việc đọc và suy gẫm Kinh Thánh. Tôi hăng hái tham gia làm bài Kinh Thánh hàng tuần hơn hai năm (2018-2019), nhiều bài học tâm linh giá trị cho tôi trong hành trình theo Chúa. Lời Chúa giúp cho tôi biết được mình cần sống thể nào cho hợp với ý muốn của Cha thiên thượng. Tôi nhận được những phước hạnh đến từ lời hứa trong luật pháp của Ngài. Nhưng sau đó tôi rất buồn vì không tiếp tục theo học chương trình này được do sức khoẻ hạn chế.
Những ngày qua cơn đại dịch Covid-19 đang đe doạ mạng sống của nhiều người khắp nơi. Xung quanh nhà tôi rất nhiều hộ gia đình bị nhiễm vi-rút và có trên mười người qua đời do nhiễm nặng. Lúc ấy gia đình tôi sợ hãi và hoảng loạn vô cùng. Tôi trấn an gia đình: “Đừng sợ chi vì có Chúa ở đây với chúng ta.” Cảm tạ Chúa, nhờ ân điển Ngài mà cả nhà tôi được bình yên vô sự. Giờ đây tôi được sống thoả vui trong ơn thương xót của Chúa. Lý do nào khiến tôi theo Ngài? Ngài là tình yêu thu hút chẳng thôi, chính Ngài chết thay cho tôi, ban sự sống thật cho tâm linh tôi. Hiện tại tôi là một ban viên trung tín của Ban Lão Niên. Tôi hằng cầu xin Chúa ban phước hạnh cho tôi trong những ngày tôi còn sống trên đất này dù tuổi cao sức yếu, chân mỏi, gối chùn, đi lại khó khăn chậm chạp nhưng sẽ không quên ơn tha thứ và sự chữa lành của Ngài. “Tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không xiết kể” – II Cô-rinh-tô 9: 15Các bạn thân mến! Lời Thánh Kinh chép: “Huyết của Đức Chúa Jêsus, Con Ngài, làm sạch mọi tội chúng ta.” (1 Giăng 1:7b). Đó là lời hứa của Chúa ban cho tất mọi người ăn năn tội lỗi và tin vào Chúa Giê-xu. Để nhận được ơn Yêu Thương và sự tha thứ tội lỗi, hãy mau mau chạy đến với Ngài ngay hôm nay. Muốn thật hết lòng! Tháng 11/2021
Bài làm chứng của Chú Phạm Văn Thanh, ban viên Ban Lão Niên