Tôi được sinh ra trong một gia đình, bên nội tin Chúa, bên ngoại theo đạo Phật như truyền thống của tổ tiên để lại. Ba tôi vào Sài Gòn lập nghiệp, mở tiệm may đồ Âu để nuôi 9 anh chị em chúng tôi, đức tin nguội lạnh. Do vậy anh chị em tôi lớn lên muốn theo đạo nào thì theo. Mẹ tôi là phật tử quy y tại chùa và tôi cũng được quy y, có pháp danh hẳn hoi.
Năm 1973, tôi đi nhóm thờ phượng Chúa tại HTTL Thị Nghè cùng với các đứa em con của người cô, từ Đà Nẵng vào Sài Gòn ở nhờ nhà của ba tôi để đi học đại học. Gia đình cô dượng tôi tin Chúa, sốt sắng hầu việc và nhóm tại HTTL Đà Nẵng. Năm 1974 tôi qua HTTL Trần Cao Vân nhóm và sinh hoạt tại đó. Đến cuối năm 1974, tôi được MS Hồ Hiếu Hạ làm phép báp têm, cam kết theo Chúa.
Tôi còn nhớ sau 1975, tín hữu HT Trần Cao Vân còn đến nhóm lại rất được ơn, những tiếng khóc, những lời cầu nguyện với Chúa trong cảnh loạn lạc như xé tâm chúng tôi ra trước mặt Ngài. Chúng tôi chỉ biết nương cậy nơi Chúa, vì nhiều thay đổi đến trong cuộc sống rất bất ngờ. Ngày tháng thoi đưa cùng những lo toan mưu sinh, phải thích nghi với cuộc sống hiện tại, sinh viên với những ngày lao động công ích, các phong trào tham gia chung của thế hệ chúng tôi không thể tách rời, tôi như con thiêu thân … đó cũng là lúc tôi bị ma quỷ cám dỗ theo đường khoảng khoát: đi chùa, quy y, xin xăm, mượn tiền về làm ăn, sáng mồng một Tết đi lên chùa Bà tại Bình Dương để trả lễ, việc thờ thần tài cúng bái vẫn thường xảy ra trong nhà của tôi.
Tôi sống theo tội lỗi, buông thả theo thế gian như nhiều người mà lòng chẳng hề áy náy.
Cho đến năm 1998, là thời điểm mà Chúa tìm và kéo tôi trở lại ràng chiên của Ngài. Tôi cảm tạ Chúa về tình yêu thương của Chúa: “Ngài đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian, thì cứ yêu cho đến cuối cùng” (Giăng 13:1b) – Ngài không hề quên tôi trong khi đó tôi đã đánh mất Ngài rồi.
Vợ chồng tôi kinh doanh/phân phối chuyên thiết bị vệ sinh American Standard từ năm 1990. Đến 1998, do cửa hàng của chúng tôi bán vượt chỉ tiêu nên vợ chồng tôi được đi qua Mỹ dự triển lãm chuyên ngành ‘Thiết bị vệ sinh’ tại tiểu bang Chicago. Chúng tôi có dịp thăm gia đình cô dượng tôi tại bang Oregon. Tại đây, chồng tôi được nghe Phúc âm và MS Huỳnh Minh Đức hướng dẫn chồng tôi cầu nguyện tin Chúa. Chúa cho anh cảm nhận tình yêu trong Chúa qua cách cư xử chân thật, ấm áp của anh chị em trong Christ. Dầu vậy, đức tin của anh ngày càng phôi pha.
Riêng cá nhân tôi, được Chúa mở mắt mở trí để trở về trong cánh tay yêu thương của Ngài. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã kéo tôi trở về với Ngài sau bao năm lầm lạc. Sau lần được Chúa ‘gõ cửa lòng’ lần đó, một mình tôi hân hoan đến thờ phượng Chúa tại Chi hội Sài Gòn.
Do gia đình bên chồng tôi đang sinh sống gần gũi cùng (cô, chú, cậu, dì) là những người làm việc cho nhà nước, nên việc đi nhà thờ của tôi không hề đơn giản (phải trốn đi và không dám nói mình đi nhà thờ). Chúa khiến đời sống tôi thay đổi, thúc giục tôi và cho tôi biết con cái của Chúa phải bước đi theo Chúa và không sợ những điều của thế gian. Tôi quyết định dẹp bỏ những tượng thần tài, ông Táo trong nhà. Bà mẹ chồng tôi lo sợ vì e rằng mấy ông thần đó quở trách, trừng phạt. Rồi ngày qua ngày, bà thấy không có chuyện gì xảy ra bà cũng im lặng, nhưng cũng chưa đồng thuận với đức tin nơi Chúa của tôi.
Nhờ học Kinh Thánh, lòng tôi tin cậy Chúa và làm theo Lời Ngài cách thoả lòng. Trở về nhà Cha, tôi không thể đếm hết những phước hạnh mà Cha ban tặng cho tôi và cả gia đình của tôi nữa. Tôi sắp xếp cho nhân viên được nghỉ làm trong những ngày Chúa Nhật (Ngài cho những đơn hàng trong ngày thứ hai được thêm nhiều lên).
Tôi bắt đầu biệt riêng mỗi sáng Chúa nhật đến nhà thờ để học Trường Chúa nhật và thờ phượng Chúa. Tôi không tham dự các cuộc họp kinh doanh, hẹn hò bạn bè trong những ngày Chúa nhật. Tôi nhận biết rõ tất cả những gì tôi hiện có là do Chúa ban cho.
Khi trở về với Cha, lòng tôi có sự bình an lạ lùng, vì tôi đây đã lạc mất mà bây giờ được ở trong sự hiện diện của Cha yêu thương. Tôi không còn sợ ma như trước nữa mà lúc nào cũng nghĩ và tin rằng Chúa ở bên cạnh mình, đã mất mà bây giờ lại tìm thấy được.
Sự kính sợ Chúa cũng giúp tôi không dám làm điều gian ác vì biết rằng Chúa là Đấng toàn tri, toàn năng và toàn tại.
Ngày đêm tôi hằng tiếp tục cầu nguyện xin Chúa cứu chuộc người mẹ chồng yêu dấu của tôi (cụ nay đã 88 tuổi), chồng tôi và con trai của tôi vì tôi tin như lời Chúa đã phán: “Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi” (Công-vụ 16:31b)
Nay tôi thấy đời sống mình thật yên bình khi lòng nương cậy nơi Chúa hoàn toàn và mong ước được phục vụ công việc Chúa với tấm lòng biết ơn Ngài vô biên.
Các bạn mến yêu! Trong hoàn cảnh dịch bệnh Covid-19 đang diễn ra, tang thương, khó khăn càng thêm xảy ra khắp nơi hiện nay. Tình yêu thương hỗ trợ vật chất và giúp đỡ lẫn nhau trong cả nước lại được nhân lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng sâu thẳm trong lòng của bạn, nơi nào sẽ an ninh cho linh hồn của chính bạn? Hãy đến với Chúa Giê-xu, Đấng đang chờ đợi bạn, Ngài chắc ban sự tha thứ và cứu giúp cho bạn. Thánh kinh có chép: “Hãy nhờ cậy Đức Giê-hô-va đời đời, vì Đức Giê-hô-va, chính Đức Giê-hô-va, là vầng đá của các thời đại” (Ê-sai 26: 3-4)
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của Cô Hồ Thị Thu Hà- Ban Phụ nữ- HTTL Sài Gòn