Tôi được sinh ra trong gia đình tin kính Chúa, được lớn lên với đức tin đơn sơ của bà ngoại và mẹ. Bà và mẹ là người giúp tôi biết kính trọng đầy tớ Chúa, biết luôn phải đi nhà thờ vào mỗi sáng Chúa Nhật – dầu tâm trạng vui hay buồn, dầu no hay đói – và phải luôn có sự kỉnh kiền từ trang phục cho đến tác phong khi ở trong sự thờ phượng Chúa. Cứ thế, với tôi đi nhà thờ và tham gia vào các công tác của các ban như là một hình thức tôn giáo không thể thiếu.
Cho đến năm 28 tuổi, tôi mới thật sự biết Chúa một cách cá nhân. Đó là khi Thánh Linh Chúa chạm mạnh vào tấm lòng và tâm trí theo Chúa cách hời hợt của tôi. Ngài thúc giục tôi làm theo ý Chúa, để cho biết ý định tốt lành của Ngài trên đời sống tôi là thể nào. Chúa muốn tôi từ bỏ mối tình 7 năm với người bạn học cũng là người làm chung xí nghiệp với mình, luôn đối xử tốt với mình, biết trân trọng mình, là người tài giỏi thành đạt trong xã hội – nhưng lại là người có tấm lòng cứng cỏi, chỉ muốn theo nghi thức tôn giáo để được vợ – trong tôi khi ấy đã có sự tranh chiến dữ dội, nhưng cảm tạ ơn Chúa, Lời Chúa cứ mãi luôn văng vẳng bên tai tôi: “Con ơi, chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin” đã giải cứu tôi ra khỏi mớ hỗn độn của những lời mật ngọt từ ma quỷ. Sau đó tôi đã có quyết định từ bỏ công việc đang làm để cắt đứt sự dây dưa không có kết quả theo ý định tốt lành của Chúa.
Sống theo ý muốn Chúa chưa bao giờ là dễ dàng với những con người vốn tội lỗi và bằng xương bằng thịt như chúng ta. Khi làm theo Lời Chúa tâm thần tôi được bình an và thơ thái. Chúa cũng đã đãi ngộ tôi theo sự nhân từ Ngài. Ngài cho tôi có một công việc thật tốt, đúng với sở trường chuyên môn của mình, thu nhập cũng rất cao. Trong khi tôi còn đang tận hưởng điều mà Chúa ban cho với thái độ lơ là mất cảnh giác, thì một lần nữa Chúa Thánh Linh thúc giục tôi rằng: “con có thể ngủ sao? Hãy dậy và đi xuống xưởng xem con đã làm gì?”, tôi thưa Chúa rằng: “Đang là giờ nghỉ trưa mà, Chúa bảo con xuống xưởng để làm gì?”, thái độ tôi cứ lần lữa như thế và Lời Chúa thì cứ vang lên, đến tận một tuần sau, tôi cố gắng kiềm cơn buồn ngủ để xuống xưởng xem có việc gì, những công nhân đang xếp những tấm pallet gỗ lên container chuẩn bị xuất hàng như thường lệ, tôi chẳng thấy có gì bất thường. Đang định rời đi, bỗng có tiếng động mạnh, một công nhân đã bị té khi xếp hàng và bị các thanh pallet đè lên người, khi đem người này ra khỏi thì tôi chợt nhìn thấy những xúc gỗ to nằm dưới đáy container, tôi thật sự hoảng sợ khi biết những xúc gỗ đó thuộc danh mục cấm. Tôi đang tiếp tay cho việc phạm pháp buôn lậu gỗ sao? Những ngày sau đó tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi phải làm sao? Từ bỏ công việc có thu nhập cao để trở về con số không, tuổi cũng đã trên 30 lại phải tìm việc khác sao? Bao nhiêu là tư tưởng bộn bề khó dứt ra… Rồi lời bài hát trong Thánh ca 281 vang lên rằng: “Hồi mình lầm lạc chơi vơi, Christ biết ngay rồi, Chúa nghiêm nghị khuyên: Con ơi, sao dám phạm tội? Đừng liều mình ăn năn ngay, e nhớp thánh y công bình, nên tỉnh thức xưng tội nay, có ta biện thế minh tình.” Và rồi tôi đã chiến thắng chính tư dục mình với sức Chúa ban cho, để có thể từ bỏ công việc tưởng chừng như hanh thông, chánh đáng, nhưng phía sau nó dẫn người ta vào con đường sai trật, phạm pháp. Lời Chúa dạy được ghi trong sách Châm ngôn 14:12 rằng: “Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người; Nhưng đến cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết.”
Thật cảm ơn Chúa, Ngài đã luôn gìn giữ, nhắc nhở, chỉ dẫn cho tôi từng bước trên Linh trình theo Chúa mỗi ngày. Học biết Lời Chúa, biết ý muốn Chúa thì dễ, nhưng để sống và làm theo ý Chúa không hề dễ dàng chút nào. Chúng ta cũng thường xuyên phải vật lộn giữa ý riêng mình và ý Chúa. Chúng ta luôn tìm cách để dung hòa giữa điều mình muốn và điều Chúa muốn, nhưng đó là một việc làm không nên có của con dân Chúa. Bởi không thể nào sống theo ý riêng của mình mà lại có thể thích hợp với ý Chúa. Vì thế, sống theo ý muốn Chúa luôn là điều thách thức cho cá nhân tôi trên hành trình đức tin của mình. Từng hồi từng lúc Chúa cho tôi nếm trải “sự vui mừng mãi mãi” khi trung tín làm theo ý muốn Chúa dẫu khó khăn. Dầu khi phải tranh chiến với bản ngã xác thịt của mình, nhưng chính Chúa sẽ ban thêm sức để chiến thắng, rồi tận hưởng sự bình an thật và sự vui mừng thật. Điều mà Chúa ban luôn có giá trị và lớn hơn những điều tạm bợ của thế gian này.
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của Cô Nguyễn Thị Phương Chi, ban viên Ban Trung niên, HTTL. Sài Gòn