Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Khao khát thờ phượng Chúa

Trong bài viết mục Văn Hoá của tờ báo Ninh Thuận có chép: “Muốn thành công trong cuộc sống bạn phải sống với niềm đam mê và khát vọng. Nếu sống không có ước mơ, khát vọng thì cuộc sống buồn tẻ. Khát vọng chính là giá trị chúng ta cần hướng đến, là biểu hiện mang yếu tố tích cực của mỗi người.”

Với tôi, khát vọng là: “Vì một ngày trong hành lang Chúa đáng hơn một ngàn ngày khác. Thà tôi làm kẻ giữ cửa trong nhà Đức Chúa Trời tôi, hơn là ở trong trại kẻ dữ.” (Thi Thiên 84:10)

Tôi năm nay đã 84 tuổi. Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tin kính Chúa. Tôi nghe gia đình kể lại là ông bà nội tôi tin Chúa khi Tin Lành được truyền đến đất Cao Lãnh lần đầu tiên. Tôi cảm tạ Chúa về điều đó mà tôi được làm con của Ngài cho đến ngày hôm nay.

Khi tôi lên 6 tuổi, cha tôi thường chở tôi trên chiếc xe đạp sườn ngang đến nhà thờ để thờ phượng Chúa. Với sự cảm nhận của lứa tuổi thiếu nhi, tôi rất thích thì giờ được ngồi trong nhà của Chúa, trang nghiêm nhưng bình yên lắm dù bên ngoài là bom đạn chiến tranh (1939-1945). Gia đình tôi phải đi tản cư qua Cần Thơ, ở nhà thuê, cuộc sống của cha mẹ tôi rất chật vật. Mẹ tôi buôn bán mùng, còn cha tôi thì tay xách nách mang buôn bán đủ thứ bằng chiếc ghe. Các chị tôi đã trưởng thành, lập gia đình. Để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ, một trong những người chị của tôi là bà Mục sư Chung Khâm Lộc (tên thật là Nguyễn Thị Hoa), chồng chị là một Mục sư, phục vụ Chúa tại nhà thờ Thành Lợi, đem tôi về nuôi và cho đi học. Mỗi cuối tuần, tôi luôn hoàn thành tất cả bài tập và nhiệm vụ trong nhà của mình để sáng Chúa nhật được tự do đến trong nhà của Chúa. Niềm vui của con nít  thời đó là mò cua, bắt ốc, nhảy dây, chơi trốn tìm,… còn niềm vui của riêng tôi là được ở trong nhà thờ và lắng nghe lời Chúa, đánh vần và hát theo ca từ của những bài Thánh Ca.

Đến năm 1950, anh chị của tôi được bổ nhiệm hầu việc Chúa với người K’Ho ở ở Di Linh. Tôi phải lên Đà Lạt sống cùng anh chị hai của tôi (ông bà Mục sư Phạm Văn Năm) để học trung học. Đến năm 1956 thì tôi lập gia đình với một Cơ Đốc nhân, quê ở Vĩnh Long. Bên cha mẹ chồng của tôi thì chưa tin nhận Chúa nhưng không ngăn cản việc vợ chồng tôi tin và thờ phượng Chúa. Tôi cảm ơn Chúa về từng điều mà Ngài đã sắp đặt cho tôi từ lúc ấu thơ cho đến khi trưởng thành. Nhất là trong lúc chiến tranh loạn lạc, di chuyển nhiều chỗ thì nhà thờ vẫn là nơi tôi yêu mến và ưa thích nhất.

Biến cố năm 1975, chồng tôi được “nghỉ dưỡng trong nhà đá mà không biết ngày về”, một mình tôi tảo tần nuôi dạy 6 đứa con còn nhỏ dại. Đến năm 1980, tôi bị tù 9 tháng do vượt biên. Những khó khăn cùng cực trong cuộc sống thì làm sao để nuôi dạy các con đây? Bao nhiêu sự lo toan, sợ hãi làm cho tôi không còn thường xuyên đến nhà Chúa nữa. Tôi thật sự hổ thẹn về sự yếu đuối của mình. Nhưng tạ ơn Chúa vì Ngài đã không quên tôi, không bỏ tôi, lần hồi Ngài cáo trách và nhắc nhớ tôi, “đặt mình trong tay Jesus, tiêu tan mọi sầu u, …mặt trời yêu thương chiếu rạng, lao đao hay an nhàn; Ta tin Jesus mến thương, đã gánh vác trăm đường. Hễ quyết tin theo Ngài luôn, chắc sẽ không lo buồn” để tôi nhớ rằng cuộc đời tôi dù có ra sao thì Chúa vẫn dõi theo và quan phòng. Tôi nhớ đến Ngài, nhớ đến Đấng mà tôi có thể nương náu linh hồn của mình, cầu xin sự giúp đỡ, tha thiết cầu nguyện với Chúa nhiều hơn, rồi từng ngày Chúa giúp gia đình tôi vượt qua nguy khốn.

Đến năm 1982, gia đình tôi chuyển lên Sài Gòn và tá túc với ông anh, cán bộ lớn tập kết về. Anh tôi không cho gia đình chúng tôi đi thờ phượng Chúa tại nhà thờ vì e sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Nhưng gia đình tôi vẫn trung tín với sự thờ phượng Chúa từ nhà thờ Trần Cao Vân rồi sang Hội Thánh Trương Minh Giảng, đến Gia Định. Quả thật, tình yêu Chúa trong tôi trổi hơn sự sợ hãi – “Ngài luôn đi bên tôi mỗi bước đưa đường tôi … dịu êm bên tai câu Chúa hứa ban bình an” và gia đình tôi tiếp tục núp dưới cánh bóng Cha Thiên Thượng, an nhiên mỗi ngày. Một thời gian sau, gia đình tôi chuyển chỗ ở và nhóm thờ phượng Chúa tại nhà thờ Sài Gòn cho đến hôm nay.

Tôi kinh nghiệm càng bước theo Chúa, sức lực càng thêm lên dù tuổi tác đã cao. Trong tôi luôn khát khao đến nhà Ngài để thờ phượng Đức Chúa Trời – là Đấng ban sự bình an cho tâm hồn, cùng hội hiệp với những người có cùng tấm lòng tôn kính Chúa nhân từ và yêu thương.

Trong năm 2020-2021, tôi đã trải qua thời gian “thật khốn khó, khô cằn” trong nhiều tháng vì dịch Covid-19 bùng phát phải giãn cách xã hội. Ngày đêm tôi mong mỏi, khẩn xin Chúa cho dịch lệ lắng xuống, nhà thờ được mở cửa để tôi lại đến nhà của Chúa. Sáng Chúa nhật ngày 7/11/2021, nhà thờ Sài Gòn đã được mở cửa lại, tôi vui mừng hớn hở ra mắt Chúa trong đền Thánh của Ngài mặc cho sự ngăn trở từ con cháu, bà con, hàng xóm, hay sự lây lan của vi-rút vẫn còn đó. Hầu hết mọi người trong thành phố lúc đó vẫn còn hoang mang, lo sợ con vi-rút mà nó gây bao tang thương, đau đớn, khốn cùng cho bao người. Tuy nhiên, tâm trí và tấm lòng tôi duy chỉ nghĩ đến việc tôn cao danh Chúa, suy gẫm Lời Chúa, chúc tán ơn lành của Ngài cho nên hễ nhà thờ được mở cửa là chân tôi bén gót lên đền của Ngài.

Tôi hiểu rằng phước hạnh, sự bình an và sự vinh hiển từ Đức Chúa Trời không chỉ giới hạn trong các hành lang của đền thờ mà bao trùm những ai thuộc về Chúa và làm theo ý muốn Ngài. Tôi tin rằng bước chân của những người yêu Chúa thật lòng đi đến đâu, nơi đó trở thành nơi mạch nước và được mưa sớm tưới mát – hình ảnh sinh động nói lên rằng phước lành của Đức Chúa Trời sẵn sàng tuôn đổ trên những người trung tín theo Ngài. “Tôi đã xin Đức Giê-hô-va một điều, và sẽ tìm kiếm điều ấy! Ấy là tôi muốn trọn đời được ở trong nhà Đức Giê-hô-va, để nhìn xem sự tốt đẹp của Đức Giê-hô-va, và cầu hỏi trong đền của Ngài” (Thi Thiên 27:4)

Quý vị thân mến, chúng ta đang sống trên trần gian này như người ở trọ, kẻ đi đường, chỉ là khách lữ hành trên đất. Quê hương đời đời của quý vị là ở đâu? Khao khát lớn nhất trong cuộc sống của quý vị hiện nay là gì? Phải chăng quý vị ao ước được yêu thương, được ban sự bình an, được thoả vui? Hãy đến nhà thờ, nơi gần nhà bạn, hãy tìm kiếm và tiếp nhận Chúa Jesus vào lòng. Chắc chắn khát khao của quý vị  sẽ được thoả đáp cách diệu kỳ. Chúa đang chờ đợi quý vị  ngay hôm nay.

Muốn thật hết lòng!

Bài làm chứng của Bà Nguyễn Kim Nhụy, ban viên Ban Phụ nữ, HTTL. Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn