Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Đấng Christ sống trong tôi

Lời Chúa được chép trong Kinh thánh sách Ga-la-ti 2:20 “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi, nay tôi còn sống trong xác thịt ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi.” Chắc hẳn đây là câu Kinh Thánh mà nhiều con cái Chúa đã được nghe rất nhiều lần và đều thuộc. Nhưng lần đầu tiên trong suốt thời gian bước đi với Chúa, tôi trải nghiệm sâu nhiệm lời Chúa trong câu Kinh Thánh này. Và chính lời Chúa giúp tôi thật sự sống lại sau những hung tin liên tiếp đến với tôi.

Chúa tạo nên cơ thể chúng ta rất đặc biệt, và Ngài để trong cơ thể chúng ta một thiết bị báo động rất nhạy, giúp chúng ta nhận biết có gì đó trục trặc trong cơ thể của mình để chúng ta tìm đến bác sĩ để kiểm tra và điều trị. Và chính tôi cũng nhận được những tín hiệu báo động đó và rất nhiều lần đi bệnh viện để kiểm tra, nhưng tất cả đều cho kết quả bình thường. Nhưng tôi vẫn thấy nó không bình thường vì tôi thường xuyên mệt và hay bị giật mình khi ngủ lúc trưa và ban đêm. Mỗi lần giật mình, nhịp tim đập nhanh rất mệt mà cũng không biết phải làm sao. Mỗi khi đi khám, bác sĩ đều nói tôi không bị gì, chỉ khuyên tôi nên ngủ sớm, hạn chế áp lực công việc và cho thuốc uống, thì tôi khoẻ lại, những triệu chứng trên biến mất. Nhưng hằng năm triệu chứng này đều tái đi tái lại. Suốt 10 năm đi khám ở Bệnh viện đều vì hai triệu chứng trên, bác sĩ cũng không làm thêm bất kỳ kiểm tra nào ngoài những bước hay làm. Đến tháng 5/2017, cơn đau tim lần đầu xuất hiện thoáng qua và tôi nghĩ do tôi vừa bị một cú sốc đột ngột nên làm tim bị đau một chút, rồi tôi bỏ qua, không đi khám, sức khoẻ cũng bình thường, vẫn tham gia luyện tập với các đồng nghiệp để tham gia hội thao. Tháng 6/2017, cơn đau tiếp tục xuất hiện khi đang tham gia hội thao ở chỗ làm, nên tôi nghĩ chắc do tôi chơi quá sức nên bị đau. Rồi lát sau tôi khoẻ, chạy nhảy bình thường. Tháng 9/2017, cơn đau tim dữ dội xuất hiện ba lần trong vòng hai tiếng đồng hồ, khiến tôi nghẹt thở mỗi khi đau và tôi chỉ biết cầu nguyện xin Chúa cho cơn đau qua đi để tôi có thể làm xong công việc nhà Chúa mà tôi đang làm vì đang cao điểm không thể bỏ ngang được, rồi Chúa cũng nhậm lời. Tháng 10/2017 tôi chính thức trở bệnh, mỗi bước đi của tôi không còn nhanh nhẹn, mạnh mẽ như trước, thay vào đó là từng bước chậm chạp vì không thở được mỗi khi bước đi. Tôi vào bệnh viện khám thì các kết quả ban đầu vẫn bình thường như mọi năm tôi vẫn kiểm tra. Một lần nữa tôi năn nỉ bác sĩ cho kiểm tra kỹ hơn xem vì sao mỗi khi di chuyển, tôi không thở được, phải đi rất chậm và nhẹ nhàng. Sau một năm uống thuốc, tình trạng bệnh cũng không có tiến triển, uống thuốc thì thở được, không uống thuốc thì khó thở nhưng không đau ngực. Tôi cầu nguyện với Chúa rất nhiều và quyết định chuyển bệnh viện khác điều trị vì tôi nghĩ mình không hợp với bệnh viện này, bị trục trặc hết cái này đến cái kia từ phía tôi và bệnh viện nên không tìm ra được kết quả bệnh.

Cảm ơn Chúa, tháng 10/2018 tôi chuyển qua bệnh viện khác khám thì sau hơn một tháng, Chúa cho tôi có kết quả bệnh trạng của mình. Nhìn kết quả kiểm tra của tôi, y tá, bác sĩ đều bất ngờ, và nói sao tuổi còn trẻ như tôi mà bệnh nặng dữ vậy, cần phải nhập viện can thiệp gấp nếu không tử vong bất cứ lúc nào. Nhận hung tin này khiến tôi bàng hoàng vô cùng. Nhưng nhờ ơn Chúa, tôi cầu nguyện với Ngài để lấy lại tinh thần và làm thủ tục nhập viện. Sau khi xong thủ tục nhập viện thì hung tin thứ hai ập đến. Kết quả xét nghiệm máu trước phẫu thuật của tôi dương tính với HIV, bệnh viện lấy máu xét nghiệm lần 2 cũng dương tính với HIV nên đã từ chối nhận bệnh và làm giấy chuyển tôi qua bệnh viên chuyên khoa HIV để điều trị tim và HIV. Tôi dường như ngưng thở khi nhận hung tin này. Tâm trí rối bời, tôi không biết lý do tại sao tôi lại bị HIV, rồi bỗng dưng tôi chợt nhớ có lần tôi bị giật dây chuyền, bị cào rách cổ chảy máu, tự dưng tôi hoảng sợ và tôi khóc rất nhiều. Tôi cầu nguyện với Chúa liên tục và hỏi Chúa: “Sao lại như vậy, sao Chúa để điều này xảy ra cho con. Con làm sai điều gì mà hết điều tồi tệ này đến điều tồi tệ khác đến với con. Điều này kinh khủng quá, con không chấp nhận, Chúa đem nó đi đi.” Tôi chỉ biết đến với Chúa cầu nguyện, đọc lời Chúa vì chỉ có Chúa là sức thiêng cho tôi dựa nương. Sau khi đọc lời Chúa, cầu nguyện với Ngài tôi lấy lại tinh thần, tỉnh táo hơn, tôi bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân, triệu chứng của bệnh HIV thì tôi thấy mình không bị những triệu chứng đó, vậy tại sao kết quả khẳng định hai lần tôi bị nhiễm HIV. Qua hôm sau, tôi đọc lời Chúa và cầu nguyện xong, tôi rất tự tin đến Bệnh viện chuyên khoa HIV để kiểm tra và điều trị tim theo giấy giới thiệu của bệnh viện đã từ chối điều trị cho tôi. Lại 1 lần nữa, tôi bị suy sụp cực độ khi nhìn thấy quá nhiều người nhiễm HIV đến khám bệnh, đủ mọi độ tuổi, giới tính, rồi nhìn thấy tâm trạng thất thần, tuyệt vọng của những người mới nhiễm được người nhà đưa đi khám, và những lời tư vấn về bệnh HIV của bác sĩ làm tôi hoang mang và suy sụp nhiều hơn, không giải đáp được thắc mắc của tôi. Và trớ trêu thay hôm đó lại là thứ sáu nên bệnh viện hẹn tuần sau trả kết quả xét nghiệm máu cho tôi, tôi phải ra về tay không, ra về trong sự sợ hãi. Thật những lúc đó ngoài đến với Chúa là sức thiêng cho tôi dựa nương thì không ai có thể làm vơi đi nỗi đau khủng khiếp đó của tôi. Tôi miệt mài với lời Chúa và liên tục kêu gào với Chúa hãy đem nó đi đi, tôi không chấp nhận căn bệnh này, tôi khóc đến lả người và ngủ thiếp đi. Sáng thứ Bảy, thức dậy, tôi tiếp tục chìm trong đau đớn, tuyệt vọng, suy sụp tột cùng thì tôi lại nhận hung tin thứ 3, đó là ba tôi bị té xe gãy chân chuẩn bị phẫu thuật. Tôi chỉ biết thốt lên: Nữa hả Chúa??? Và rồi tôi cũng chỉ biết cầu nguyện nương vào Chúa thôi, tôi thật sự không chịu nổi nếu không ở bên Chúa. Thậm chí, khi mẹ tôi an ủi tôi, tôi không chịu nổi đã gào thét lên: “Mẹ có biết con đau đớn như thế nào không? Sao Chúa để điều này đến với con, sao Chúa không đem nó đi.” Và hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. Sau khi cầu nguyện với Chúa xong, tôi cùng mẹ phải vô bệnh viện xem tình hình của ba như thế nào. Suốt hơn một tháng căng thẳng, mệt mỏi trong quá trình tìm bệnh, cộng thêm suốt ba ngày khóc lóc và suy sụp tinh thần, tôi mệt vô cùng và đi trong vô thức. Vô bệnh viện hỏi thăm ba một chút rồi tôi kiếm chỗ nào đó yên tĩnh, mở Kinh Thánh trong điện thoại ra đọc tiếp, vì không có lời Chúa, tôi không chịu nỗi cú sốc cực lớn này. Tôi đọc Kinh Thánh, đọc mãi, để chiến đấu với sự sợ hãi đang bao trùm tôi. Lời Chúa trong Ga-la-ti 2:20 hiện ra trong trí nhắc tôi “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa nhưng Đấng Christ sống trong tôi, nay tôi còn sống trong xác thịt ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời là Đấng đã yêu tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi.” Và Chúa cho nhiều điều tươi mới đã đến trong trí tôi: Cuộc đời hiện tại của tôi là của Chúa, không còn là của tôi nữa. Chúa toàn quyền trên tôi vì tôi thuộc về Chúa rồi. Khi Chúa cho tôi nhận biết điều đó thì tôi thưa với Chúa: “Cảm ơn Chúa nhắc con. Con thuận phục ý Ngài. Con chấp nhận căn bệnh HIV kinh khiếp này. Mọi sự ý Chúa được nên, vì thật, cuộc sống của con đã thuộc về Chúa.” Bỗng dưng một sức sống mãnh liệt, lạ lùng từ Chúa tuôn tràn trong tôi từ giây phút tôi chấp nhận đầu phục Chúa. Tôi vui vẻ, mạnh mẽ trở lại phòng bệnh của ba và trò chuyện líu lo với những người bà con trong gia đình đến thăm ba tôi. Qua tuần sau, theo lịch hẹn trả kết quả xét nghiệm, tôi đến gặp y tá để lấy thì sau khi xem kết quả của tôi thì cô y tá nói: Chúc mừng con, kết quả âm tính với HIV. Ôi, tôi vui mừng vô cùng, và không ngớt lời cảm ơn Chúa. Ngài đã lau ráo nước mắt của tôi. Tôi báo mẹ tôi biết và mau chóng đem kết quả xét nghiệm này trở lại bệnh viện đã từ chối điều trị tim cho tôi để được tiếp tục điều trị vì hồ sơ bệnh của tôi bị bệnh viện giữ lại. Dầu họ không nói gì nhưng tôi cũng biết họ không tin kết quả tôi đưa dù có dấu và chữ ký bên chuyên khoa HIV. Họ viện lý do này nọ để lấy máu tôi xét nghiệm lại, tôi sẵn sàng để họ lấy máu xét nghiệm lại và sau 2 tiếng đồng hồ ngồi chờ, họ đã kêu tôi vô làm thủ tục nhập viện và can thiệp tim mạch cho tôi. Cảm ơn Chúa, không phải những việc xảy ra cho tôi là tình cờ, hay vô ý, nhưng có sự sắp đặt cách hẳn hoi, Chúa giúp tôi nhận biết “nay tôi còn sống trong xác thịt ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời là Đấng đã yêu tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi.” và thêm trong tôi sự tin cậy, dựa nương nơi Chúa để nhận lãnh muôn muôn phước hạnh từ Ngài. Thật, Chúa đã dẫn tôi đi mỗi một bước quyết không sai, dẫu đoạn đường tôi đi đầy kinh khiếp, sợ hãi, suy sụp tột cùng nhưng chỉ cần tôi không buông tay Chúa, chỉ cần tôi vững lòng tiến bước theo ý muốn Ngài, tôi sẽ thấy điều lạ lùng Chúa làm cho tôi.

Cảm ơn Chúa, Ngài luôn nắm con thật chặt trong tay Ngài. Cảm ơn Chúa, Ngài là nơi nương náu của con, là sức thiêng cho con dựa nương.

Bài làm chứng của Chị Phan Thị Phương Trang, Ban Tráng Niên, HTTL Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn