Ngày nay Đức Chúa Trời còn làm phép lạ không? Tôi xin trả lời: Còn, và Đức Chúa Trời muốn làm phép lạ ngay trong đời sống của bạn, ngay bây giờ chỉ cần bạn tin Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa của mình.
Đấng Tạo Hoá muốn bạn kinh nghiệm phép lạ lớn nhất mà Ngài làm chính là ban cho bạn một đời sống mới, phong phú trong hiện tại và tương lai đời đời vinh hiển.
Ba tôi là người Hoa, mẹ là người Việt nên từ nhỏ đến lúc trưởng thành tôi đã sống trong môi trường thờ cúng ông bà. Nhưng tôi lại thích đi nhà thờ (Cầu Kho, Chợ Quán, Fatima…) dù không biết Chúa Giê-xu là ai cả. Tôi thích không khí trang nghiêm khi cử hành Thánh lễ và cả sự tĩnh lặng mỗi sáng sớm. Đến ngày lễ Giáng Sinh, tôi cũng nôn nao không kém, cũng rộn ràng trưng bày cây thông với các ngọn đèn đủ màu, hăng hái treo các vật trang trí và rồi … buồn bã khi Lễ Giáng sinh trôi qua. Ba mẹ tôi không ngăn cấm mà còn ủng hộ việc tôi đến nhà thờ. Một chị bạn cùng xóm đã mời tôi đi với chị đến nhà thờ Tin Lành Sài Gòn vào dịp Giáng sinh, và Tết. Nhờ đó, tôi đã được biết nhiều hơn về Đức Chúa Trời Ba Ngôi qua cố mục sư Đoàn Văn Miêng. Lòng tôi thấy nhẹ nhàng, mọi ưu phiền tan mất, tâm hồn cũng thanh thản. Tôi đã xin phép ba mẹ cho tôi được tin Chúa và lạ lùng thay ba mẹ tôi đồng ý ngay.
Việc tôi tin Chúa (1984) và sau đó là cả ba mẹ, chồng và các con tôi đều tin nhận Chúa – có thể nói là phép lạ đầu tiên mà Chúa đã làm cho gia đình tôi. Nhưng chắc chắn phép lạ kỳ diệu nhất Chúa vẫn làm cho tôi là Ngài đã rút tôi ra khỏi vòng xiềng xích, kiềm tỏa của ma quỉ, của thuật bói khoa. Từ trước những năm 1975, khi còn là sinh viên, tôi rất thích tìm tòi, nghiên cứu những sách xem chữ viết, chữ ký của Pháp và Hy-lạp, rồi thực nghiệm qua việc xem cho bạn bè thân quen, sau đó là đến cả những người tôi chưa từng quen biết – qua sự giới thiệu của bạn bè với xác suất 80%, tôi rất tự hào với thành tích đó.
Đến khi tôi lập gia đình, với đồng lương công nhân viên của chồng, gia đình luôn túng thiếu, các con còn nhỏ (hai trai và một gái) nên năm 1979, tôi đã quyết định phụ kinh tế với chồng qua việc xem chữ ký, chữ viết cho mọi người. Và rõ ràng, chỉ sau 3 tháng, kinh tế và sinh hoạt gia đình đã đổi khác. Tôi đã có thể lo sinh hoạt phí, cải tiến bữa ăn, tiền quần áo cho các con tôi. Bây giờ nhắc lại, tôi vẫn cảm thấy rùng mình khiếp sợ, vì tôi chỉ có thể làm việc ấy vào lúc đêm khuya – từ mười hai giờ đêm đến hai hay ba giờ sáng. Bàn tay cầm viết của tôi như bị tác động bởi một quyền lực vô hình nào đó để cứ viết không ngừng những gì mà tôi đã “nhìn và thấy” trên chữ ký của họ. Lúc đó, tôi thật không biết mình đang là công cụ của ma quỷ mà chỉ thấy mừng vì đã kiếm được nhiều tiền cho gia đình.
Mãi đến năm 1984, sau khi tin nhận Chúa thì tôi mới biết việc bói khoa là công việc của tà thuật mà Đức Chúa Trời rất gớm ghiếc (Lê-vi-ký 19:26, 31 và 20:6-8). Tạ ơn Chúa vì Ngài đã cứu tôi khỏi bàn tay của Sa-tan, khi tôi dứt khoát từ bỏ con đường bói khoa dù tôi phải trả một giá rất đắt cho việc này. Tài chính hoàn toàn kiệt quệ, và tôi lại bị bệnh bướu máu ở cổ, hàng tuần phải đi rút máu để không bị nghẹt thở (1985). Với thời điểm túng thiếu này, lại có rất nhiều người tìm đến tôi để nhờ xem lại chữ ký. Trong cơn khủng hoảng, tôi đã quỳ xuống xin Chúa nắm tôi thật chặt, giúp sức cho tôi để đức tin không bị lung lay chao đảo vì áp lực của nhu cầu cuộc sống, của gia đình, của con cái. Tạ ơn Chúa Ngài đã nhậm lời cầu xin của tôi.
Và một phép lạ nữa đã đến với tôi khi Ngài chữa lành bệnh bướu máu cho tôi một cách lạ lùng chỉ qua những rong biển rẻ tiền. Khi tôi cầu xin Chúa cho tôi vứt bỏ hết các viên thuốc uống, không đi bác sĩ mà chỉ cậy trông vào tình thương và sự chữa lành của Ngài.
Đến 1988, tôi có thêm một cháu bé và phải phẫu thuật vì sinh khó. Trong cơn đau đớn, tôi luôn miệng xin Chúa, vỏn vẹn có bốn từ “Chúa ôi, cứu con!” Và Chúa đã nghe lời kêu van của tôi khi cho bác sĩ, tên Hậu – Trưởng khoa sản bệnh viện Từ Dũ lại đến thẳng phòng tôi đang nằm, dù lúc đó ông đang nghỉ phép. Chúa đã dẫn bác sĩ đến kịp lúc, ngăn cản không cho sanh hút – lý do là u nang to cản đầu thai, nếu sanh với lực hút mạnh, thì thai nhi sẽ bị đứt đầu. Tạ ơn Chúa, Ngài đã cứu mẹ con tôi. Vì thế tôi đã xin Chúa cho tôi đặt tên bé là Thiên Ân.
Tháng 6/1990, ba tôi đột ngột qua đời vì đột quỵ và chỉ mười tháng sau (tháng 4/1991), mẹ tôi cũng rời xa tôi mãi mãi. Tôi đã hụt hẫng, chỉ trong vòng chưa đến một năm, tôi đã mất đi hai người thân thương nhất. Lòng tôi được lời Chúa nhắc nhở và an ủi – Khải-huyền 14:13 “Phước thay cho những người chết là người chết trong Chúa! Đức Thánh Linh phán: Phải, vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc, và việc làm mình theo sau.” Lời Chúa đến trong tâm tôi, vực tôi dậy vì biết chắc rằng ba mẹ tôi đang nghỉ yên ở bên Chúa. Còn sự chia tay này chỉ là tạm biệt, tôi sẽ gặp lại ba mẹ trong nước của Đức Chúa Trời.
Với thời gian trôi qua mau, các con tôi cũng đã khôn lớn, mỗi đứa được gặp Chúa cách cá nhân. Rồi chúng dâng mình hầu việc Chúa trong công tác giảng dạy Lời Chúa cho các cháu thiếu nhi trong Hội Thánh. Tôi biết ơn Chúa vô cùng vì các con tôi đi vào con đường hẹp để “trồng cây” cho Hội Thánh trong tương lai.
Năm 2019, nhà tôi đã quá cũ, bị mối mọt khiến cái trần nhà bếp thình lình sập xuống, mọi vật đổ nát, nơi mà tôi đã đứng trước đó mười phút. Nếu Chúa không nhắc nhở tôi nhớ chưa tưới cây trên sân thượng thì việc gì sẽ xảy ra khi toàn trần nhà bếp đổ xuống trên đầu. Tạ ơn Chúa vì lòng thương xót của Ngài luôn đổ đầy trên tôi. Tạ ơn Chúa vì sự tốt lành của Ngài. Tôi không biết những tháng ngày tới sẽ như thế nào, dù hiện tại tôi không nhìn thấy, cũng không hình dung được, nhưng chắc chắn chương trình của Chúa vẫn luôn là tốt nhất cho những ai hết lòng tin cậy, nương nhờ.
Trên linh trình ba mươi bảy năm theo Chúa, không ít lần tôi cũng để hoàn cảnh chi phối khiến tôi mất tập trung vào Ngài. Nhưng Tạ ơn Chúa, Ngài vẫn sẵn sàng tha thứ khi tôi ăn năn quay về và cho đến nay Ngài vẫn nắm chặt tay và đồng hành cùng tôi trên con đường đời. Tạ ơn Chúa muôn đời vì những ơn lành phép lạ Ngài đã ban cho tôi. Tôi chỉ biết trọn dâng quảng đời còn lại của mình cho Ngài sử dụng. Dù hoàn cảnh có như thế nào, cuộc sống ra sao thì tôi vẫn vững vàng tin rằng Ngài là Đức Chúa Trời của tôi, là Đấng duy nhất đem đến cho thế giới nguồn hy vọng. Khi phải đối diện với sự khủng hoảng nhiều mặt do Covid-19 đang tràn lan khắp các châu lục và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại; tôi vẫn tin rằng Ngài là Đấng duy nhất kiểm soát mọi sự. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã cho tôi được trở nên chiên của đồng cỏ Ngài, được chăn dắt và bảo vệ. Tạ ơn Chúa vì tôi được kêu Ngài là “A-ba”, là Cha của đời sống mình trong cõi đời này cũng như của cả đời sau.
Tôi xin được mượn phần điệp khúc của bài Thánh ca 269 “Nầy là truyện ký tôi” của Fanny F. Crosby, một nữ nhạc sĩ mù về đôi mắt thuộc thể nhưng lại là Ánh Sáng Tâm Linh cho vạn người tin, để thay lời cam kết của tôi với Chúa –
“Này là truyện ký tôi, bản hát của tôi
Tôn vinh danh Cứu Chúa không khi nào thôi
Này trang sử tôi, này bản ca của tôi
Ngợi khen Cứu Chúa tôi, không lúc nào thôi. ”
Với tâm tình này, tôi xin được thuật lại những ơn lành phép lạ có thật mà Chúa đã làm cho tôi với mong ước tất cả mọi người, không chỉ là Cơ Đốc nhân, mà còn dành cho các bạn – những người chưa biết về Đức Chúa Trời, về Cứu Chúa Giê-xu được cơ hội biết đến Ngài; được làm chiên của đồng cỏ Ngài, được kêu Ngài là CHA trong đời sống mình, được hưởng ơn yêu thương diệu kỳ của Ngài và điều quan trọng nhất là ngày nay CHÚA VẪN CÒN LÀM PHÉP LẠ cho bạn và tôi.
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của Cô Văn Thị Cẩm Linh, ban viên Ban Lão Niên – HTTL Sài Gòn