Tôi là chị cả trong gia đình có sáu anh chị em. Quê ba mẹ tôi ở thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận. Gia đình tôi tin theo đạo Phật từ xa xưa. Tôi cũng có pháp danh và thường xuyên đi chùa để tụng kinh. Năm 1980, tôi đi lấy chồng, người cùng quê. Sau đám cưới một tuần thì tôi mới phát hiện chồng tôi là một người lười biếng, rượu chè, ham mê cờ bạc. Mọi việc trong gia đình tôi đều phải cáng đáng hết. Thời đó làm kinh tế đâu dễ mà tôi còn phải phụng dưỡng cha chồng, anh chồng (bị liệt hai tay), và cả người chồng không chịu lao động nữa.
Tháng 9 năm 1981, tôi sanh con trai đầu lòng. Thay vì phụ giúp tôi chăm sóc con nhỏ, chồng tôi lại đi “trăng hoa” cách công khai. Tôi đau khổ vô cùng, nào dám kể cho ba mẹ của mình nghe vì sợ ba mẹ buồn. Tôi cũng không muốn li dị vì sợ con tôi không có cha. Tôi phải ngậm đắng nuốt cay mà lo toan cho đại gia đình, nếu than thở sẽ bị chồng mắng chửi, hé môi thì chị chồng đánh đập. Tôi tự định nghĩa: “Đời là bể khổ, là bất hạnh” và tôi chỉ muốn kết thúc cuộc sống để siêu thoát vì tôi khấn vái nhưng tượng vàng to lớn kia chẳng trả lời hay giúp đỡ. Ý nghĩ tự tử cứ lẩn quẩn trong đầu tôi vì:
Đời người chút thoáng hoa rơi,
Mỏng như cánh mỏng, đầy vơi kiếp người.
Tình kia rắc, thắm bời bời,
Gió xuân thổi, lụa là rồi, bặt thơm.
Năm 1988, tôi sinh đứa con gái thứ hai. Tưởng rằng chồng mình sẽ hối cải, hoàn lương. Nào ngờ chồng tôi lún sâu hơn vào con đường bất chính: bài bạc, hung hăng, thói trăng hoa càng nhiều. Cuộc sống tôi đầy đau khổ, thất vọng, ê chề. Tôi lên kế hoạch gởi hai đứa con của mình cho người chị ruột rồi sẽ quyên sinh. Trong lúc tuyệt vọng này, tôi tình cờ gặp lại hai người bạn cũ tên Nguyễn Văn Hùng và Trần Thị Quế Hoa (hai vợ chồng bạn ấy là Cơ Đốc nhân). Biết được hoàn cảnh đau buồn của tôi, bạn ấy liền làm chứng về tình yêu của Chúa Giê-xu cho tôi. Lần đầu tiên tôi được đến nhà thờ Tin Lành Phan Thiết, mọi thứ rất xa lạ với tôi nhưng khung cảnh nơi đây không u buồn như tại chùa chiền. Mọi người tươi cười khi gặp tôi lần đầu. Đôi mắt họ như muốn nói với tôi là “hân hoan chào đón bạn mới đến”. Hôm đó tôi ngồi yên, chăm chú nghe ông Mục sư Nguyễn Hoài Trân giảng đạo. Lời của Chúa sao như giảng cho riêng tôi vậy: thân thể mình là đền thờ của Đức Chúa Trời, phải biết quý trọng và gìn giữ. Nếu tự tử – tự huỷ diệt thân thể mình là phạm tội với Đấng Tạo Hoá. Nước mắt tôi cứ tuôn ra vì sự đau khổ chồng chất trong tâm hồn và suy nghĩ ngu muội của tôi…
Tôi quyết định mời Chúa làm Chủ cho tôi, bênh vực tôi, nâng đỡ và hướng dẫn đời tôi. Tôi ăn năn tội lỗi của mình với Chúa. Sau đó tôi rất ham thích học Lời Chúa vì lòng tôi được an ủi rất nhiều. Tôi cảm nhận tình yêu và sự chăm sóc của Chúa rất rõ ràng. Ngài cất khỏi tôi sự cay đắng, phiền muộn, đau buồn và thay vào đó là sự tha thứ, yêu thương, vui mừng khôn xiết. Ngài không những cứu rỗi linh hồn tôi, giữ mạng sống tôi, mà còn mở đường cho công việc của tôi, thu nhập tốt hơn, cuộc sống nhẹ nhàng hơn xưa. Quả thật, cuộc gặp gỡ với Chúa đã đổi thay cuộc đời, “Niềm Vui Mới” vang lên trong lòng tôi với những ca từ:
“Kìa Chúa yêu thương gọi tôi về, Ngài tha thứ bao tội lỗi xưa
Cuộc sống yên vui và hi vọng Ngài ban cho bao niềm ước mơ
Nào lấy chi so tình yêu Ngài, tâm tư nào đâu dám nghĩ
Vì cớ sao Ngài đã hi sinh vì tôi?”
Tôi học biết rằng hành trình bước theo Chúa vẫn có nhiều thách thức và chông gai nhưng tôi tin rằng Đấng dựng nên tôi, cứu rỗi tôi mạnh sức hơn “những tảng đá” đó.
Hai người bạn là anh Hùng và chị Quế Hoa đã hết lòng giúp đỡ chúng tôi trong những ngày đầu tin theo Chúa. Chồng tôi cũng có sự thay đổi, chịu đi nhà thờ cùng tôi, đi làm và chia sẻ gánh nặng trong nhà với tôi. Êm ấm chưa được một năm thì chồng tôi quay trở lại con đường cũ, rượu chè bê tha, … Dầu tôi cầu nguyện cho anh, ôn tồn khuyên bảo anh nhưng anh để ma quỷ làm Chủ mình nên tính khí anh càng cộc cằn, độc đoán. Anh cấm tôi là không được đi nhà thờ. Khi Ban Thăm viếng của Hội Thánh đến thăm thì anh la lớn với hàng xóm để làm xấu mặt tôi, rồi anh xua đuổi mọi người ra về. Tôi bức xúc lắm nhưng không nói được lời nào, chỉ khóc và khẩn xin Chúa cứu chồng và giúp mình thoát khỏi khó khăn này.
Năm 1999, con trai tôi thi đậu đại học. Tôi vui mừng thầm tạ ơn Chúa vì Ngài thấy những giọt nước mắt của tôi, giúp đỡ tôi và chu cấp cho con tôi trong những ngày đi học xa nhà. Rồi năm 2006, con gái tôi tiếp bước theo anh trai vào trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, khoa Kinh tế. Nào những thế thôi, Chúa cũng thấy lòng khát khao thờ phượng tôn kính Ngài trong tôi, Ngài bảo vệ tôi khỏi “nanh sói hại hành”. Đức tin của tôi ngày càng tăng trưởng, tôi càng nếm trải sự nhân từ và thành tín của Chúa. Các con tôi đã nhìn thấy Chúa, Đấng sống động trong tôi, rồi chúng đã ăn năn và tin nhận Chúa Giê-xu cách cá nhân.
Những tháng ngày chăm chỉ làm việc để gửi tiền cho hai con ăn học cũng là những ngày tháng trải nghiệm sự quan phòng của Chúa cách rõ ràng. Chồng tôi bỏ mặc ba mẹ con tôi và chạy theo tiếng gọi của những cô gái khác. Việc bánh xe đạp bị đâm thủng, cửa nhà bị khoá, cây kéo cắt cỏ lăm le cùng lời ngăm doạ, bị chồng la ó om sòm ở nhà thờ vào mỗi sáng Chúa nhật,… thường xuyên xảy ra với tôi. Thậm chí chồng tôi đến nhà Chúa rồi la hét, hù doạ sẽ đập phá nếu ông Mục sư không đuổi tôi ra khỏi nhà thờ. Sợ liên luỵ đến Hội Thánh, tôi rời nhà thờ mà khóc tức tưởi. Thấy tôi nhượng bộ, càng ngày chồng tôi càng làm tới. Chồng tôi đến đồn công an tố cáo niềm tin nơi Chúa của tôi nhưng anh công an bảo: Thưa anh, người dân được tự do tín ngưỡng… Nhờ sự cầu thay của tôi tớ và con cái Chúa tại HTTL Phan Thiết, tôi không đáp trả chồng mình theo cách của thế gian. Chúa cho tôi bình tĩnh, yên lặng, và nhờ cậy nơi quyền năng của Ngài. Tôi biết rằng nếu một mình tôi chống cự lại Sa-tan, chắc tôi sẽ thất bại thê thảm. Tôi khóc với Chúa hằng đêm. Đấng ở trong tôi lớn hơn hoàn cảnh của tôi, Ngài đã giúp tôi vượt qua gian khó, xấu hổ, đau buồn. Cảm ơn Chúa đã cứu giúp tôi trong cơn nguy khốn, cứu tôi thoát khỏi sự “ăn miếng trả miếng” vốn có của người đời mà thay vào đó là sự yên lặng và trao phó nan đề của mình trong tay Chúa. Tôi quyết không ngã lòng nhưng càng bám chặt lấy Chúa hơn vì tôi cần Chúa mỗi giây phút trong đời.
Tháng 7 năm 2011 tôi nghỉ hưu và chuyển vào Sài Gòn ở với hai con vì chồng tôi đã chọn con đường riêng của anh ấy. Chúng tôi chia tay nhau, dầu vậy tôi vẫn mong chờ anh quay trở lại với Chúa, Đấng giàu lòng tha thứ cho ai ăn năn.
Hiện tại hai con tôi đã lập gia đình, ơn phước lớn lao của cuộc đời tôi là đã nhìn thấy dâu, rể, các cháu nội cháu ngoại ở trong ràng chiên của Chúa, chúng hết lòng thờ phượng Chúa, Đấng ban sự sống thật. Tạ ơn Chúa vô cùng, Ngài đã cứu vớt đời tôi khỏi đắng cay tủi nhục, tôi trân quí cuộc sống Chúa ban cho. Cuộc đời tôi thật có ý nghĩa vì tôi đã kinh nghiệm năng quyền tình yêu từ Chúa, Đấng dựng nên tôi và không hề từ bỏ tôi. Tôi nguyện luôn ở trong nhà Chúa cho đến lâu dài như tâm tình của vua Đa-vít, ký thuật trong Thi-thiên 27:4 “Tôi đã xin Đức Giê-hô-va một điều, và sẽ tìm kiếm điều ấy! Ấy là tôi muốn trọn đời được ở trong nhà Đức Giê-hô-va, để nhìn xem sự tốt đẹp của Đức Giê-hô-va, và cầu hỏi trong đền của Ngài.”
Các bạn thân mến, nhờ có Chúa mà tôi đã không tự kết liễu cuộc đời mình. Sự sống của tôi được Chúa nắn nên trong lòng mẹ tôi. Ngài yêu tôi nhiều như thể nào thì Ngài cũng sẽ yêu các bạn như thể ấy – là điều chắc chắn vì Chúa đã hứa rằng: “Ngài đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian, thì cứ yêu cho đến cuối cùng.”
Hallelujah ngợi khen muôn đời, tình yêu Chúa cao vời biết bao
Hallelujah ngợi khen Chúa Trời, Đấng ban bao Niềm Vui Mới
Hallelujah ngợi khen muôn đời, nguồn chân lý cho người sáng soi
Hallelujah ngợi khen Cha, mãi tôn vinh danh Ngài thôi!
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của cô Trần Thị Kính- Tín hữu HTTL Sài Gòn