Kinh Thánh: Mác 7:1-4
“Bấy giờ các người Pha-ri-si và mấy thầy thông giáo từ thành Giê-ru-sa-lem đến, nhóm lại cùng Đức Chúa Jêsus, thấy một vài môn đồ Ngài dùng tay chưa tinh sạch mà ăn, nghĩa là không rửa tay. Vả, người Pha-ri-si và người Giu-đa thường giữ lời truyền khẩu của người xưa, nếu không rửa tay cẩn thận thì không ăn; khi họ ở chợ về, nếu không rửa cũng không ăn. Họ lại còn theo lời truyền khẩu mà giữ nhiều sự khác nữa, như rửa chén và bình bằng đất hoặc bằng đồng.” (BTT)
Bàn tay sạch sẽ là điều đáng hoan nghênh. Nhưng người Pha-ri-si không có khái niệm về lây truyền nhiễm khuẩn. Nếu có, thì quy tắc rửa tay của họ sẽ nghiêm ngặt hơn nhiều! Rửa tay là một tục lệ bắt nguồn từ luật pháp của Đức Chúa Trời dành cho các thầy tế lễ, đó là họ phải rửa tay và chân bằng nước trong một chậu rửa bằng đồng tại đền tạm trước khi thực hiện nhiệm vụ (Xuất Ê-díp-tô Ký 40:31). Sau nhiều thế kỷ, lời truyền khẩu của người Giu-đa đã mở rộng nguyên tắc này cho tất cả những người đàn ông sùng đạo, yêu cầu họ rửa tay hoặc chỉ đơn giản là chà tay bằng nước hễ khi nào họ chạm vào vật gì ô uế. Nguyên tắc này cũng áp dụng khi gặp gỡ dân ngoại bang ở chợ.
“Lời truyền khẩu của người xưa” được truyền lại qua nhiều thế hệ, với số lượng quy tắc liên quan đến lối sống ngày càng tăng. Cuối cùng, khi chúng được viết thành sách Mishnah vào năm 200 SCN, có một mục lớn dành riêng cho các quy định tẩy rửa phức tạp, điều mà Chúa chưa bao giờ yêu cầu. Ngay cả trong thời của Chúa Jêsus, việc rửa dụng cụ nhà bếp cũng là một vấn đề quan trọng. Những người sùng đạo lầm tưởng rằng Chúa sẽ đẹp lòng. Nhưng Chúa Jêsus từ chối tham gia vào các “trò chơi” của họ (Ma-thi-ơ 11:16-17).
Những nghi thức này trở thành dấu hiệu của sự đứng đắn. Việc Chúa Jêsus và các môn đồ của Ngài không tham gia vào “trò chơi” được đón nhận bằng sự chỉ trích, và trở thành lý do để khước từ Con Đức Chúa Trời (mặc dù Ngài hoàn toàn vâng phục Cha Ngài). Tất cả các quy tắc của họ là những gì có thể nhìn thấy bên ngoài, trong khi Chúa Jêsus muốn nhìn thấy sự tinh sạch bên trong (Ma-thi-ơ 15:16-20). Việc đổ một ít nước lên tay không bao giờ có thể làm được điều đó. Đó là sự giả hình (Ma-thi-ơ 23:25-26). Việc phát minh ra những quy tắc mà chúng ta có thể giữ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc đối diện với yêu cầu của Chúa về một tấm lòng trong sạch 100% và một linh hồn không mắc tội.
Ngày nay, ngay cả quần áo để mặc vào ngày Chúa nhật vừa được ủi cũng không thể thay thế cho tấm lòng tinh sạch, và việc cầu nguyện hùng hồn không thể thay thế cho sự vâng lời (I Sa-mu-ên 15:22). Con người cứ chăm chăm vào bề ngoài, trong khi Chúa đang dò xét kỹ lưỡng trong lòng mỗi chúng ta (I Sa-mu-ên 16:7). Như thường lệ, việc dòm thấy cái rác trong mắt người khác sẽ dễ dàng hơn, dù bản thân chúng ta đang bị mù (Ma-thi-ơ 7:3-5). Tự xưng mình công bình là một căn bệnh khủng khiếp đối với bất kỳ Cơ Đốc nhân nào, và vô cùng gớm ghê trong một thế giới đầy tội lỗi. Nhưng có lẽ tác động tồi tệ nhất của nó là khiến một số người nghĩ rằng họ sẽ được đến với Chúa bằng cách cố gắng bắt chước bạn. Các “trò chơi tôn giáo” khiến cho mọi người bối rối. Kẻ giả hình sẽ sinh ra kẻ giả hình. Chúa Jêsus đang dạy các sứ đồ tập sự của Ngài chớ để cho tôn giáo xem trọng nghi thức quyến dụ họ. Ngày nay, ngay cả Cơ Đốc nhân cũng có thể bị lừa khi nghĩ rằng đức tin đơn sơ và sự vâng phục là chưa đủ, nhưng đó là tất cả những gì Chúa đang tìm kiếm nơi bạn.
Kính lạy Cha Thiên Thượng! Tạ ơn Chúa vì Ngài không muốn bất kỳ ai tham gia vào các “trò chơi tôn giáo”, mà phải thuận phục Chúa Jêsus là Chúa và Chủ. Xin Chúa tha tội cho con vì con đã “đóng kịch” để gây ấn tượng với người khác, trong khi tất cả những gì Ngài muốn là con tin cậy và vâng lời Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work