Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Lại một mình nhưng không cô đơn

Kinh Thánh: Mác 6:45-46

“Rồi Ngài liền giục môn đồ vào thuyền, qua bờ bên kia trước mình, hướng đến thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân chúng về. Ngài lìa khỏi chúng rồi, thì lên núi mà cầu nguyện.” (BTT)

Năm ngàn gia đình đã no nê, các môn đồ đã được tươi tỉnh, nhưng Chúa Jêsus có một cuộc hẹn khác. Ngài cần dành thời gian với Cha Ngài, vậy nên Ngài cần được ở một mình. Chúa Jêsus không đến để làm đám đông kinh ngạc mà để làm vui lòng Cha Ngài… vì vậy ưu tiên cấp bách là cầu nguyện. Họ không mải mê ăn mừng bữa tiệc kỳ diệu; Thay vào đó, các môn đồ ngay lập tức được sai đi qua hồ trên một chiếc thuyền. Họ cũng có một cuộc hẹn riêng với nhau, và sau đó là với Chúa Jêsus.

Chúng ta không biết nhiều về đời sống cầu nguyện của Chúa Jêsus từ những lời cầu nguyện được nghe và ghi lại; nhưng chúng ta biết rằng Ngài dành ưu tiên hàng đầu cho việc ở với Cha Ngài (Lu-ca 6:12). Không có liên hệ với Cha, thì Con không trọn vẹn (Giăng 10:38). Khi Ngài dạy về sự cầu nguyện, Chúa Jêsus khuyên các môn đồ của Ngài nên ở một mình với Đức Chúa Cha, không có ai khác trong phòng, và đóng cửa lại (Ma-thi-ơ 6:6). Nhưng đêm đó, sườn núi đã trở thành điểm hẹn riêng giữa Cha và Con của Cha trước buổi đào tạo đức tin tiếp theo cho các môn đồ.

Ngày bận rộn đó bắt đầu khi các môn đồ trở về từ những nhiệm vụ truyền giáo khác nhau theo từng đôi. Họ phục vụ với uy quyền của Chúa Jêsus nhưng không có sự hiện diện trực tiếp của Ngài (Mác 6:7,12,13). Đó là sự chuẩn bị cho họ trong việc lãnh đạo Hội Thánh đầu tiên. Khi màn đêm buông xuống, họ một lần nữa được sai đi mà không có Thầy của họ. Lần này, họ cùng đi trên một chiếc thuyền, nhưng gió đêm mạnh đến nỗi không thể chèo thuyền được, họ phải chèo ngược hướng gió vài dặm để quay trở lại Ghê-nê-xa-rết (Mác 6:48). Đám đông đã ra về, các môn đồ đã có được sự yên tĩnh mà họ mong chờ… nhưng họ không được trọn vẹn khi không có Chúa Jêsus. Một lần nữa, Chúa Jêsus lại trang bị cho các sứ đồ tập sự của Ngài. Trong tương lai, các sứ đồ thường đơn độc đối diện với nhiều yếu tố về thể chất hoặc tinh thần. Kinh nghiệm và kỹ năng trong quá khứ của họ sẽ không đủ để hoàn thành ý muốn của Đức Chúa Trời: nhưng khi họ biết rằng họ có uy quyền của Đấng Christ, thì họ cũng biết Ngài sẽ hướng dẫn, gìn giữ, chu cấp và bảo vệ họ.

Có hai lĩnh vực áp dụng trong phân đoạn này. Đầu tiên là về sự cầu nguyện: nếu Chúa Jêsus cần thời gian cầu nguyện riêng của Ngài, thì tại sao đôi khi chúng ta lại nghĩ rằng chúng ta không cần? Trong tất cả những đặc ân vô giá của một người con, chắc chắn phải có quyền được tự do tiếp cận Cha yêu thương. Nếu không có sự gần gũi đó, chúng ta không thể sống như những người thân yêu, gắn kết với tấm lòng của Cha chúng ta, hoặc tin chắc rằng Cha biết hết mọi điều về chúng ta. Thứ hai là về việc ở một mình, tách biệt khỏi Chúa Jêsus về mặt thể chất, nhưng được liên kết với Ngài qua đức tin và có thẩm quyền hành động của Ngài. Ngày nay cũng như vậy. Sự thông công với nhau là điều quan trọng, nhưng việc tạm thời lìa khỏi sự thông công cũng quan trọng không kém để giúp chúng ta nhận ra rằng chúng ta cần ở trong mối liên hệ với Ngài biết bao.

Lạy Chúa, thật tuyệt vời khi Ngài muốn con dành thời gian với Ngài. Xin tha thứ cho con vì đã xem nhẹ đặc ân này và nghĩ rằng con có thể phục vụ Ngài tại nơi làm việc và tại nhà mà không cần thảo luận mọi điều với Ngài. Con muốn noi gương Chúa Jêsus, Đấng đã xem mối quan hệ với Cha là một ưu tiên đặc biệt. Xin hãy dạy con cách làm việc với Ngài ngay hôm nay. Trong danh Chúa Jêsus. Amen!

Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2025. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn