Kinh Thánh: Mác 1:43-45
“Tức thì Đức Chúa Jêsus cho người ra, lấy giọng nghiêm phán rằng: Hãy giữ, chớ tỏ điều đó cùng ai; song khá đi tỏ mình cùng thầy tế lễ, và vì ngươi được sạch, hãy dâng của lễ theo như Môi-se dạy, để điều đó làm chứng cho họ. Nhưng người ấy đi, đồn việc đó ra, tới đâu cũng thuật chuyện, đến nỗi Đức Chúa Jêsus không vào thành cách rõ ràng được nữa; song Ngài ở ngoài, tại nơi vắng vẻ; và người ta từ bốn phương đều đến cùng Ngài.” (BTT)
Niềm tin cho rằng Nước Đức Chúa Trời sẽ được mở mang thông qua việc giới thiệu về những ích lợi trước mắt có liên quan đến xu hướng tinh thần của thời đại này hơn là Kinh Thánh. Chúa Jêsus vừa mới chữa lành một người phung (Mác 1:40-42). Theo cách quảng bá của thế gian, một phép lạ kỳ diệu như thế phải được nhiều người biết đến. Nhưng việc quảng bá như vậy sẽ dẫn đến hậu quả là Chúa Jêsus chỉ được xem như một người chữa bệnh hơn là một Đấng Cứu Rỗi. Sự chữa lành là dấu hiệu tạm thời cho thấy Ngài là Đấng Cứu Rỗi đời đời đã được hứa ban (Ma-thi-ơ 11:1-6). Tất cả những người đã được Ngài chữa lành hoặc thậm chí được khiến sống lại từ kẻ chết, rồi cũng chết. Nhưng Chúa Jêsus đã đến để ban sự sống mới mà không ai có thể hiểu được. Đó là lý do vì sao Ngài đã ưu tiên việc giảng dạy cho dân chúng, đồng thời cũng truyền dạy cho các sứ đồ tập sự về nước thiên đàng (Ma-thi-ơ 10:7).
Chính vì thế, Chúa Jêsus đã nghiêm giọng căn dặn người được chữa lành không được nói cho ai biết. Thay vào đó, Ngài bảo anh ta đến gặp thầy tế lễ để được chứng nhận đã lành bệnh và sau đó dâng của lễ, như Môi-se đã truyền dặn (Lê-vi Ký 14:1-32). Lẽ ra đó cũng là thông điệp cho các thầy tế lễ, rằng Chúa Jêsus có quyền năng của Đức Chúa Trời để đắc thắng bệnh tật. Tuy nhiên, điều đã xảy ra dường như rất dễ hiểu, nhưng lại không được làm theo. Người phung không đến gặp thầy tế lễ mà lại đi nói với mọi người rằng anh ta đã được chữa lành. Nhiều người khác nghĩ rằng họ cũng có thể nhận được những lợi ích tương tự từ Chúa Jêsus nên gia nhập vào đoàn dân đông để xem Ngài sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng rồi hầu hết dân chúng đã bỏ đi khi họ không đồng ý với sự giảng dạy của Ngài về Nước Đức Chúa Trời (Giăng 6:66).
Chúa Jêsus không thể rao giảng trong các thành, các làng, hay thậm chí là vùng đồng quê được nữa. Thay vào đó, giống như Giăng Báp-tít, Ngài đã đi đến nơi sa mạc, đồi núi và những vùng đất hoang vu (Mác 10:1). Đoàn dân đông vẫn kéo đến, nhưng việc giảng dạy được ưu tiên trước hết (Mác 6:34). Đó cũng là dấu hiệu cho chức vụ của các sứ đồ (Công vụ 26:17-18). Lẽ thật về Nước Đức Chúa Trời không thể theo sự thêu dệt của những người hoạt động tôn giáo cuồng tín, mà phải được Đức Chúa Trời bày tỏ qua sự giảng dạy: không có con đường nào khác. Môn đồ thật không chỉ là những người có nhiều kinh nghiệm tôn giáo. Chúa Jêsus đã phán: “Nếu các ngươi hằng ở trong đạo ta, thì thật là môn đồ ta; các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi.” (Giăng 8:31-32).
Chúa Jêsus không tìm kiếm sự yêu mến của nhiều người mà là sự vâng lời. Lòng sốt sắng có được từ một phép lạ có thể sẽ biến mất nếu lời cầu nguyện tiếp theo không được đáp lời như mong đợi. Đức tin phải đặt nơi Chúa thay vì phép lạ, và (chúng ta vẫn) sẽ tiếp tục tin cậy ngay cả khi không biết được tương lai, bởi vì chúng ta biết Chúa Jêsus chính là ánh sáng ở cuối đường hầm. Thật đúng đắn khi khích lệ các tín hữu trải lòng mình ra với Chúa Jêsus. Thông thường, sự đáp lời diệu kỳ cho lời khẩn nguyện là điều khích lệ cho các thánh đồ và đôi khi những tội nhân muốn tìm hiểu sẽ tìm kiếm Chúa. Nhưng đức tin bền vững không đến từ việc tin vào các phép lạ (Giăng 6:26) – đức tin đến từ việc nghe và tin Lời Chúa (Rô-ma 10:17). Ngày nay, việc của chúng ta là giải thích Chúa Jêsus là ai, và làm chứng rằng chúng ta đã vâng phục thẩm quyền từ sự kêu gọi của Ngài. Đó là sự thật cho dù Chúa chọn đáp lời cầu nguyện của chúng ta như thế nào. Thật kỳ lạ, chính sự vâng phục “một cách đơn sơ” của chúng ta đối với Chúa Jêsus Christ lại là điều Nước Trời cần đến; một đời sống được biến đổi và kiên định là bằng chứng để thuyết phục những ai đang tìm kiếm Ngài.
Kính lạy Chúa là Đức Chúa Trời Toàn năng! Cảm ơn Chúa vì chính Chúa Jêsus đã cho chúng con được nhìn thấy thoáng qua quyền năng của Ngài để rồi từ đó chúng con có thể đặt lòng tin nơi Chúa. Xin Chúa tha thứ cho con vì quá khao khát được ban phước hơn là vâng Lời Chúa. Nguyện lòng biết ơn của con về những việc Ngài đã làm trong đời sống con không trở thành rào cản khiến bạn bè và đồng nghiệp của con không thể hiểu biết Phúc Âm. Cũng xin Chúa cho con đừng đánh mất phước hạnh Chúa ban và không bao giờ đánh mất niềm vui của sự vâng lời. Trong danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work