Kinh Thánh: Giăng 5:9b-15
“Vả, bấy giờ là ngày Sa-bát. Các người Giu-đa bèn nói với kẻ được chữa lành rằng: Nay là ngày Sa-bát, ngươi không phép mang giường mình đi. Người trả lời rằng: Chính người đã chữa tôi được lành biểu tôi rằng: Hãy vác giường ngươi và đi. Họ hỏi rằng: Người đã biểu ngươi: Hãy vác giường và đi, là ai? Nhưng người đã được chữa lành không biết là ai: Vì Đức Chúa Jêsus đã lẩn trong đám đông tại chỗ đó. Sau lại, Đức Chúa Jêsus gặp người đó trong đền thờ, bèn phán rằng: Kìa, ngươi đã lành rồi, đừng phạm tội nữa, e có sự gì càng xấu xa xảy đến cho ngươi chăng. Người đó đi nói với các người Giu-đa rằng ấy là Đức Chúa Jêsus đã chữa lành cho mình.” (BTT)
Thật là thất vọng khi những người sùng đạo nổi giận vì Chúa làm điều họ không ngờ. Một người đàn ông bị liệt, tật nguyền suốt ba mươi tám năm, vừa được Chúa Jêsus chữa lành (Giăng 5:1-9); nhưng những người sùng đạo không tán thành vì đó là ngày Sa-bát của họ. Luật pháp nói rằng không nên làm việc vào ngày Sa-bát (Xuất Ê-díp-tô ký 20:8-11), nhưng họ lại diễn giải điều đó có nghĩa là không được mang bất cứ thứ gì, và vì vậy mang giường là “làm việc”. Do đó, họ cho rằng vì người đàn ông đã làm ô uế ngày Sa-bát, nên ông ta là người không thánh sạch. Họ đã bỏ qua phép lạ tuyệt vời là một người tật nguyền có thể đi được – một hành động phục hồi vào ngày nghỉ ngơi.
Thực ra, chính Chúa Jêsus (là Ngôi Lời và Đấng Sáng Tạo mọi vật – Giăng 1:1-3) đã truyền lệnh cho người đàn ông làm điều đó. Người bị tật nguyền ba mươi tám năm được chữa lành và có thể đi lại được là một sự thật không thể chối cãi. Mặc dù Chúa Jêsus đã chữa lành cho ông, nhưng người đàn ông không biết Chúa Jêsus là ai. Tất cả những gì ông biết là trước đây ông không thể làm gì để cải thiện tình trạng tật nguyền lâu năm của mình, nhưng khi vâng lời người lạ có quyền năng này, quá khứ của ông đã qua đi và ông có một tương lai mới. Một tình huống tương tự đã xảy ra trong Giăng 9:1-38 với người đàn ông mù từ nhỏ.
Sau đó, khi Chúa Jêsus thấy ông đang thờ phượng trong đền thờ, Ngài nhắc nhở ông rằng, mặc dù cơ thể ông giờ đây đã khỏe mạnh, nhưng tâm hồn ông cũng cần được chữa lành. Ông cũng cần nhận ra khuyết tật bên trong mình, tội lỗi đã gây ra sự tê liệt về mặt tâm linh. Ông cần một tấm lòng mới cũng như đôi chân mới để có thể sống một cuộc đời mới làm đẹp lòng Chúa. Sẽ thật ngu ngốc nếu có một cơ thể lành mạnh nhưng tâm hồn lại không thánh sạch. Tuy nhiên, những người tin vào tôn giáo thường hài lòng khi được cho là đạo đức, dù tâm hồn họ xa cách Chúa (Ma-thi-ơ 15:8).
Tôn giáo và sự thánh sạch không phải là một. “Sự thánh sạch” mô tả một tấm lòng vâng phục Chúa, và từ đó thúc đẩy một lối sống làm đẹp lòng Chúa. Ngược lại, tôn giáo dễ dàng trở thành công cụ của sự kiêu ngạo và ý muốn kiểm soát. Thật tệ khi bề ngoài thánh sạch nhưng bên trong thì lại không (Ma-thi-ơ 6:1-6). Trong khi đó, người đàn ông bị liệt đã sẵn sàng vâng lời Chúa Jêsus: ông cũng sẵn sàng nghe lời Chúa Jêsus bảo ngừng phạm tội. Vì vậy, hãy tự hỏi bản thân điều gì mà Chúa đang nói với bạn qua đoạn Kinh Thánh này. Bạn có rơi vào cái bẫy của việc tỏ ra đạo đức nhưng lại có một tấm lòng không thánh sạch, phê phán người khác không? Hay bạn đã biết ơn Chúa Jêsus vì tất cả những gì Ngài đã làm cho bạn, và sẵn sàng xem lại cuộc sống của mình và thay đổi những điều không làm đẹp lòng Ngài?
Kính lạy Cha Thiên Thượng. Cảm ơn Chúa vì tất cả những gì Chúa đã làm cho con. Xin Chúa tha tội cho con vì con đã tách biệt đức tin của con với lối sống của con. Xin Chúa giúp con xem xét lại cuộc sống của mình và cầu xin Ngài thay đổi tấm lòng con để con có thể thay đổi cách sống của mình. Xin Chúa ban cho con lòng khao khát sự thánh sạch và can đảm để ngừng phạm tội, để con có thể làm đẹp lòng Chúa và thể hiện sự chữa lành thực sự mà sự thánh sạch mang lại. Nhân danh Chúa Jêsus, A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work