Kinh Thánh: Lu-ca 13:6-9
“Ngài lại phán thí dụ nầy: Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình, đến hái trái mà không thấy; bèn nói cùng kẻ trồng nho rằng: Kìa đã ba năm nay ta đến hái trái nơi cây vả nầy mà không thấy: Hãy đốn nó đi; cớ sao nó choán đất vô ích? Kẻ trồng nho rằng: Thưa chúa, xin để lại năm nầy nữa, tôi sẽ đào đất xung quanh nó rồi đổ phân vào. Có lẽ về sau nó sẽ ra trái; bằng không, Chúa sẽ đốn.” (BTT)
Chúng ta thường quá vội vàng. Chúng ta trồng cây và sau đó muốn có trái ngay lập tức. Nhưng cây cần thời gian để lớn. Bối cảnh của ẩn dụ này là trong Lê-vi Ký 19:23-25: “Khi các ngươi sẽ vào xứ Ca-na-an, và đã trồng các thứ cây trái rồi, hãy coi các trái chiếng nó không sạch, như chưa chịu phép cắt bì; trong ba năm các ngươi hãy coi nó không sạch, chớ nên ăn; nhưng qua năm thứ tư, các trái nó sẽ nên thánh làm của lễ khen ngợi Đức Giê-hô-va. Qua năm thứ năm; các ngươi phải ăn trái, hầu cho cây thêm hoa quả: Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi.” “Hoa trái đầu mùa” luôn thuộc về Chúa, nhưng dâng cho Ngài ba năm đầu mùa thất bát sẽ xúc phạm đến Ngài. Vì vậy, vụ mùa đầy đủ đầu tiên sẽ được tính vào năm thứ tư và sẽ được dâng lên để thờ phượng Chúa.
Trong câu chuyện của Chúa Jêsus, cây vả không sinh quả nào trong ba năm đầu tiên. Cho nên lựa chọn có thể là chặt bỏ hoặc siêng năng cải tạo đất trong một năm, cố gắng chăm bón cho ra quả. Mặc dù chủ sở hữu có toàn quyền để loại bỏ cái cây, nhưng nó vẫn được cho cơ hội thứ hai như là lần cuối. Cũng giống như dân Y-sơ-ra-ên, vốn đã không có sự thờ phượng thiêng liêng trong nhiều năm và trong suốt ba năm chức vụ của Đấng Christ, họ đã chống lại lời kêu gọi ăn năn từ Giăng Báp-tít và chính Chúa Jêsus (Ma-thi-ơ 3:2; Ma-thi-ơ 4:17). Điều thú vị là ngày Chúa Jêsus sống lại từ cái chết cũng là ngày Lễ Hoa quả đầu mùa. Do đó, I Cô-rinh-tô 15:20 chép: “Nhưng bây giờ, Đấng Christ đã từ kẻ chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ.” Năm mươi ngày sau, vào Lễ Ngũ tuần, Hội Thánh được thành lập và bắt đầu hoạt động hiệu quả.
Đức Chúa Trời kiên nhẫn, nhưng chỉ trong một thời gian. Trong tiếng Hy Lạp, từ “kiên nhẫn” có nghĩa là “chậm giận”. Không phải là Đức Chúa Trời từ bỏ quyền phán xét những người không sản sinh kết quả thuộc linh, Ngài trì hoãn để những kẻ nổi loạn có thêm cơ hội ăn năn. II Phi-e-rơ 3:9 chép: “Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn.”
Vì vậy, Ê-sai 55:6-7 nói: “Hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va đang khi mình gặp được; hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần! Kẻ ác khá bỏ đường mình, người bất nghĩa khá bỏ các ý tưởng; hãy trở lại cùng Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ thương xót cho, hãy đến cùng Đức Chúa Trời chúng ta, vì Ngài tha thứ dồi dào.” Điều đó đúng cho dân Y-sơ-ra-ên thời xưa; đến ngày nay vẫn đúng. Tính cấp bách của Phúc Âm nằm ở chỗ cho chúng ta biết rằng sự ăn năn không được trì hoãn mãi, và mọi người cần phải hòa thuận với Đức Chúa Trời khi vẫn còn thời gian. Không ai có thể dựa dẫm vào ngày mai; vì vậy: “… Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài, chớ cứng lòng …” (Thi thiên 95:7-8).
Lạy Chúa nhân từ. Cảm ơn Ngài đã kiên nhẫn với con, cho con có thời gian để ăn năn tội lỗi của mình. Xin tha thứ khi con làm những điều Ngài không hài lòng. Xin giúp con đáp ứng nhanh chóng khi được Ngài chỉ ra điều con vi phạm, và cho con luôn khát khao tìm ra điều làm Ngài hài lòng. Xin giúp con sốt sắng dâng Ngài hoa trái đầu mùa của mỗi phước lành Ngài ban cho con, để Ngài được tôn cao qua đời sống con. Nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work