Kinh Thánh: Lu-ca 7:6-7
“Đức Chúa Jêsus bèn đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, thầy đội sai bạn hữu mình đi thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin đừng tự phiền đến thế, vì tôi không đáng rước Chúa vào nhà tôi. Tôi cũng nghĩ mình không đáng đến cùng Chúa; song xin phán một lời, thì đầy tớ tôi sẽ được lành.” (BTT)
Người đầy tớ thân cận của thầy đội La Mã sắp qua đời. Hết hy vọng, ông hỏi những trưởng lão Do Thái xem Chúa Jêsus có thể giúp được không. Nhưng khi Chúa Jêsus gần đến nhà, thì người thầy đội liền đổi ý. Ông nhờ các bạn của mình báo với Chúa Jêsus đừng đến vì ông không xứng đáng để Chúa đến nhà ông. Vị đội trưởng đầy quyền lực này tôn kính Chúa Jêsus, vì khi Cứu Chúa đã phán thì phép lạ sẽ xảy ra: bởi lời phán của Ngài, tà ma bị trục xuất và người bệnh được lành (Ma-thi-ơ 8:16). Rõ ràng Chúa Jêsus có quyền phép siêu nhiên đối với ông.
Hiện trong lòng và trong tâm trí của người thầy đội này đang có hai điều. Đầu tiên, ông thật sự tin rằng Chúa Jêsus có thể chữa lành bệnh cho người đầy tớ của ông. Nhưng điều thứ hai là nếu Chúa Jêsus có quyền năng chữa bệnh và ban phước, lẽ nào Ngài không có quyền hủy diệt và rủa sả những ai đang dẫn quân xâm chiếm đất nước Do Thái? Tận sâu trong tấm lòng, quyền năng Chúa quá sâu nhiệm và ông không dám đến gần (Lu-ca 5:8). Tuy nhiên, ông tin rằng nếu Chúa phán, căn bệnh hiểm nghèo của người đầy tớ chắc sẽ khỏi (Thi thiên 107:20).
Đức tin là tin cậy vào đức tính của một người và những điều họ nói ra mà không cần trông thấy họ thực hiện (Hê-bơ-rơ 11:1, Hê-bơ-rơ 11:6). Đức tin thôi thúc chúng ta hành động vì chúng ta tin chắc rằng người đó sẽ làm thành những gì đã hứa. Đó là điều tiên quyết khi tin cậy Chúa Jêsus. Đôi lúc, hành động cần thiết là không làm gì cả và chỉ chờ đợi Đức Chúa Trời hành động mà thôi. Đó là trường hợp của người thầy đội này lúc đó. Ông thể hiện đức tin của mình qua việc bảo Chúa không cần đến nhà ông nữa vì ông tin chỉ cần một lời phán của Chúa Jêsus là đủ, không cần một sự tiếp xúc hay một tác động vật lý cụ thể nào.
Đức tin nơi Đức Chúa Trời bắt đầu khi chúng ta nhận biết rằng chúng ta chẳng xứng đáng chi cả, chỉ Chúa Jêsus mà thôi. Bằng chứng của đức tin là sự vâng lời, đôi khi điều đó còn có nghĩa là chúng ta không tự làm theo ý riêng mà để Chúa hành động. Không làm gì cả nhưng biết rằng chỉ một lời phán từ Chúa thì công việc đã hoàn tất là điều thật khó làm (Thi thiên 37:7). Đôi khi, ma quỷ thúc giục chúng ta “phải làm điều gì đó” và rồi chúng ta lại không vâng lời Chúa (I Sử ký 21:1). Nếu Cứu Chúa đã ra lệnh chúng ta phải vâng lời Ngài thì chúng ta không thể làm khác được. Có thể Chúa cho chúng ta nhiều lần trải nghiệm cảm giác không làm gì hết mà chỉ chờ đợi Chúa làm thành lời phán của Ngài (Thi thiên 27:14). Nếu ngay trong hôm nay, Ngài đang bảo bạn đừng làm gì mà hãy để Ngài hành động, thì bất cứ việc làm nào cũng sẽ thể hiện sự không vâng lời! Xin hãy chờ đợi Chúa giơ bàn tay quyền năng của Ngài trên bạn.
Lạy Đức Chúa Trời toàn năng, con cảm ơn Chúa vì mọi quyền năng thuộc về Chúa và khi Chúa phán thì phép lạ sẽ xảy ra. Xin Chúa tha thứ cho những lúc con không thấy được cách Chúa làm thành mục đích của Ngài nên con nghi ngờ rằng Ngài đang bận. Xin Ngài cũng tha thứ cho những khi con tự tìm giải pháp cho bản thân dù Ngài muốn con đừng làm gì cả mà phải tin vào lời phán của Chúa và công việc quyền năng của Ngài. Xin Chúa giúp con tin chắc rằng quyền năng Chúa tốt hơn sức riêng của con và con có thể tin cậy rằng Chúa sẽ hành động. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus. Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work