Một giáo sĩ giảng đạo lâu năm nhưng vẫn thất bại vì không thể thuyết phục những người dã man tại xứ Congo (Phi châu) trở về cùng Chúa. Một ngày kia, ông đang dạy về Bài Giảng trên Núi của Chúa Giê-xu, bèn dừng lại và tuyên bố với những người Phi Châu rằng kể từ hôm nay ông sẽ sống theo đoạn Kinh Thánh này ở giữa họ.
Ngày ấy chưa qua, thì họ đã cho ông rất nhiều dịp tiện để thực hành điều ông nói. Họ đòi hết mọi vật ông có và ông chẳng chống cự gì, nhưng ông làm theo câu Chúa dạy: “Ai xin của ngươi hãy cho, ai muốn mượn của ngươi, thì đừng trớ” (Ma-thi-ơ 5:42). Đến tối, vợ ông giáo sĩ kinh hoảng, vì nhà cửa mất hết đồ đạc và nạn đói đe dọa họ. Nhưng đó mới là hồi thứ nhất của vở kịch. Đêm chưa tàn, thì những người da đen đã bắt đầu suy nghĩ về tấm gương kỳ diệu của giáo sĩ. Họ nói rằng: “Người này không giống như những kẻ buôn bán. Ông không xin chúng ta chút gì, nhưng đã cho chúng ta hết mọi vật ông có. Ông chắc phải là người của Đức Chúa Trời mới có thể làm như vậy được. Vậy chúng ta phải cẩn thận coi chừng cách mà chúng ta đối xử với ông.”
Lạ thay, ngày hôm sau, cảnh tượng của ngày hôm trước đã diễn ra ngược lại. Họ đem mọi vật trả lại ông và cũng trả lại số lợi gấp bội. Đó là hồi thứ nhì.
Hồi thứ ba là một cuộc phục hưng lớn, có 1.000 người trở lại tin Chúa và thành lập được Hội Thánh lớn nhất ở xứ Congo. Sự sống đã bày tỏ ra và họ thấy sự sống là một bài học cụ thể có quyền phép hơn lời nói.
“Các con là ánh sáng cho thế gian … vậy, ánh sáng của các con phải chiếu sáng trước mặt mọi người, để họ thấy những việc làm tốt đẹp của các con và ca ngợi Cha các con ở trên trời.” Ma-thi-ơ 5: 14, 16 (Bản TTHĐ)
Nguồn: “CHUYỆN HAY Ý ĐẸP” – Mục sư N.V.B