Kinh Thánh: Mác 5:37-40
“Ngài chẳng cho ai theo mình, trừ ra Phi-e-rơ, Gia-cơ, và Giăng là em Gia-cơ. Khi đã đến nhà người cai nhà hội, Ngài thấy chúng làm om sòm, kẻ khóc người kêu lớn tiếng. Vào nhà rồi, Ngài phán cùng chúng rằng: Sao các ngươi làm ồn ào và khóc lóc vậy? Đứa trẻ chẳng phải chết, song nó ngủ. Chúng nhạo báng Ngài. Ngài bèn đuổi chúng ra hết, đem cha mẹ đứa trẻ với những kẻ theo Ngài, cùng vào chỗ nó nằm.” (BTT)
Đứa con gái nhỏ đã chết (Mác 5:35). Bạn bè của Giai-ru, người cai nhà hội, báo tin dữ cho ông ấy và bảo rằng không cần phải làm phiền Chúa Jêsus nữa. Mọi chuyện đã quá muộn. Họ không thể làm gì được nữa. Nhưng Chúa Jêsus vẫn làm chủ tình hình. Sau khi bảo Giai-ru đừng sợ (Mác 5:36), có vẻ như giờ đây, Ngài đang dẫn đường đến nơi mà thi thể bất động đang nằm trong nhà. Chúa Jêsus chỉ chọn ba môn đồ để chứng kiến việc Ngài sắp làm, cũng là những người sau này trở thành người lãnh đạo Hội Thánh tại Giê-ru-sa-lem. Đây là một buổi học bên giường bệnh về quyền năng ban sự sống mới của Đấng Christ.
Lúc gần đến nhà, có thể nghe thấy tiếng than khóc theo nghi thức phương Đông khi đám đông phụ nữ khóc lóc để bù đắp nỗi đau của cha mẹ đứa trẻ. Nhưng Chúa Jêsus quở trách họ, tuyên bố tình trạng của đứa trẻ là tạm thời chứ không phải cuối cùng. Họ chê cười, nhạo báng Đấng Tạo Hóa và Đấng Ban Sự Sống (Giăng 1:1-3) trong lúc Ngài đuổi họ ra ngoài. Sự khóc lóc tuyệt vọng không có chỗ khi Chúa Jêsus làm chủ tình hình. Bây giờ chỉ còn lại bảy người trong phòng: Giai-ru và vợ, Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng; thi thể bất động nhỏ bé và Chúa Jêsus. Khung cảnh này được sắp đặt cho một bài học khó quên đối với những sứ đồ tập sự và có nhiều niềm vui đến với gia đình người cai nhà hội (Mác 5:41-42).
Có đủ những người vô tín xung quanh! Gia đình, bạn bè, đám đông sùng đạo, thậm chí cả những môn đồ vô tín, nhưng Giai-ru vẫn can đảm, được thúc đẩy bởi đức tin nơi Chúa Jêsus, để mời Thầy đến nhà của mình. Biết bao lần bạn bè có thể là nguyên nhân tai hại khiến chúng ta sao nhãng Phúc Âm. Họ có thể sẽ nhạo báng hoặc chê cười vì những lý do có vẻ hợp lý, chứng tỏ họ không sẵn lòng tin cậy Chúa Jêsus và phản đối ý kiến cho rằng bất kỳ ai khác cũng nên làm vậy. Sự chế nhạo đó có thể làm nhụt chí đức tin vừa chớm nở, nhưng kỳ lạ thay lại đem đến động lực tươi mới cho những người có đức tin đang tăng trưởng.
Đức tin chân thật là tin chắc rằng Chúa Jêsus đang chỉ huy. Sự điên cuồng trong văn hóa, nỗi đau cá nhân, hay sự thống trị của sự tối tăm sẽ đeo bám cho đến giây phút cuối cùng; ngay cả khi quyền năng và quyền phép của Chúa sắp được giải phóng. Chính Ngài hoạch định chương trình, nhưng đức tin của Giai-ru đã dành chỗ cho Đức Chúa Trời hành động. Việc để Chúa Jêsus cầm lái là dấu hiệu ban đầu và thiết yếu của đức tin, không có đức tin thì chẳng thể nào biết được quyền năng biến đổi của Ngài (Hê-bơ-rơ 11:6). Đó là điểm mấu chốt của buổi học bên giường bệnh dành cho các môn đồ … và có lẽ là cho cả chúng ta nữa.
Kính lạy Chúa là Đức Chúa Cha. Tạ ơn Chúa vì Ngài làm chủ mọi hoàn cảnh, và ngay từ đầu Ngài đã biết trước kết cục. Xin Chúa tha tội cho con vì những lúc con sợ hãi bởi không tin cậy Ngài, hoặc kết luận bằng lý trí rằng Ngài không thể tạo nên bất cứ sự khác biệt nào. Xin Chúa giúp con sẵn lòng thuận phục theo ý muốn của Ngài, như là nguyên tắc sống của con, để con có thể làm đẹp lòng Ngài và chứng minh cho người khác thấy rằng thật yên tâm khi dành cho Chúa không gian để Ngài thực hiện công tác biến đổi đời sống. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work