Kinh Thánh: Mác 14:46-47
“Chúng bèn tra tay bắt Đức Chúa Jêsus. Có một người trong những kẻ ở đó rút gươm ra, đánh một đứa đầy tớ của thầy cả thượng phẩm, chém đứt tai đi.” (BTT)
Chúng ta nên kinh ngạc về cách con người cư xử thô bạo đối với Con Đức Chúa Trời khi Ngài bị bắt, như thể Ngài sẽ trốn khỏi nanh vuốt nhỏ bé của họ. Nhưng Ngài không kháng cự, điều này hoàn toàn phù hợp với kế hoạch của Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 20:18-19). Ngài sẵn sàng “như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt” (Ê-sai 53:7). Vẻ hung tợn của các thầy tế lễ cả và đám đông làm thuê cho họ thật ra là sự hèn nhát. Họ không dám bắt Chúa Jêsus giữa ban ngày vì sợ đám đông ủng hộ Ngài làm náo loạn (Mác 14:1-2). Do vậy, vào ban đêm họ cần biết chính xác Ngài đang ở đâu và làm thế nào để nhận diện Ngài từ rất nhiều người trong trang phục phương Đông che kín mặt: sự giúp đỡ của Giu-đa lúc này là vô giá (Mác 14:44).
Ngược lại, Phi-e-rơ tự phụ, một người luôn khoe khoang lòng trung thành của mình: có lẽ đã vung gươm định chém đầu nhưng bị trượt, chỉ chém đứt tai người đầy tớ của thầy cả thượng phẩm. Ông đã nói rằng ông sẽ sát cánh bên Chúa Jêsus và nếu cần, sẽ chết với Ngài (Lu-ca 22:33). Dù cho động cơ của Phi-e-rơ là gì đi nữa, thì ông cũng không hiểu rằng Chúa Jêsus phải chết vì tội lỗi của mọi người, kể cả tội của chính Phi-e-rơ. Nhưng tại sao các môn đồ của Ngài có vũ khí? Chúa Jêsus đã bảo họ cầm gươm; hai thanh gươm là đủ cho mục đích của Ngài (Lu-ca 22:36-38). Bấy nhiêu đó đã đủ để họ lấy cớ bắt Chúa Jêsus vì Ngài là người cầm đầu của một băng nhóm tội phạm, và hành động của Phi-e-rơ đã góp phần định đoạt số phận của Jêsus. Chúa Jêsus đã lên kế hoạch cho tất cả và biết Phi-e-rơ sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống này để đạt được mục tiêu thiêng liêng.
Nếu Phi-e-rơ tỉnh thức trong vườn Ghết-sê-ma-nê và sẵn sàng cầu nguyện (Mác 14:37-38), thì sẽ không hành động dại dột như vậy. Không chỉ thế, việc cố ý sát hại một quan chức sẽ nhận hình phạt treo cổ… thay vì có ba cây thánh giá, thì có thể là bốn cây thánh giá. Trong suy nghĩ của Phi-e-rơ, ông xem bản thân mình là trung tâm. Đó là sai lầm lớn vì Phi-e-rơ không bao giờ có thể là vị cứu tinh của Chúa Jêsus, mà Chúa Jêsus phải là Đấng Cứu Thế của Phi-e-rơ. Có lẽ những sự kiện này đã ùa về trong tâm trí của Phi-e-rơ khi ông viết: “Si-môn Phi-e-rơ, làm tôi tớ và sứ đồ của Đức Chúa Jêsus Christ, gởi cho những kẻ cậy sự công bình của Đức Chúa Trời chúng ta và của Cứu Chúa là Đức Chúa Jêsus Christ, đã lãnh phần đức tin đồng quí báu như của chúng tôi…” (II Phi-e-rơ 1:1). Cuối cùng Phi-e-rơ đã hiểu ra bài học rằng ông là đầy tớ phụ thuộc vào Đấng Cứu Thế công chính, là Chúa Jêsus Christ.
Mặc dù chúng ta thường mắc lỗi quá thụ động và không dám đối đầu, nhưng đôi khi chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ doanh nghiệp, gia đình, đồng nghiệp của mình, hoặc thậm chí là Hội Thánh. Đúng vậy, chúng ta có thể có trách nhiệm bênh vực, bảo vệ và nuôi dưỡng. Có thể việc của chúng ta là đưa ra những quyết định khôn ngoan để đảm bảo sự ổn định của doanh nghiệp. Nhưng chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng chúng ta là vị cứu tinh của bất kỳ ai khác. Tin vào điều đó là phạm thượng, cứu rỗi linh hồn một ai đó là trách nhiệm mà chúng ta không thể và không đảm nhận được. Mặc dù Chúa vẫn có thể hành động thông qua hoặc bất chấp động cơ sai trái của chúng ta, nhưng nếu chúng ta nghĩ như vậy, chúng ta phải ăn năn, vì chỉ có Chúa Jêsus là Đấng Cứu Thế. Chúng ta chỉ là tôi tớ và sứ giả của Ngài.
Đức Chúa Trời kính yêu, cảm ơn Ngài vì Ngài là Đấng Cứu Thế của con và là Đấng Cứu Thế duy nhất của nhân loại. Xin tha thứ cho con khi con tự cho rằng mình là câu trả lời cho nhu cầu của thế giới, trong khi lẽ ra con phải chia sẻ rằng Chúa Jêsus là Đấng Cứu Thế cho nhân loại. Nhân danh Chúa Jêsus. Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work