Kinh Thánh: Mác 1:19-20
“Đi một đỗi xa xa, Ngài thấy Gia-cơ, con Xê-bê-đê, với em là Giăng, đương vá lưới trong thuyền. Ngài liền kêu hai người; thì họ để Xê-bê-đê, cha mình, ở lại trong thuyền với mấy người làm thuê, mà theo Ngài.” (BTT)
Nếp sống Cơ Đốc chắc chắn bao gồm lời kêu gọi từ bỏ quá khứ. Phi-e-rơ và Anh-rê đang giặt lưới (Mác 1:16-18); Gia-cơ và Giăng thì chuẩn bị lưới đi chài, nhưng Chúa Jêsus kêu gọi cả bốn người bỏ lưới và đi theo Ngài. Lời kêu gọi rất có thẩm quyền nên họ đã đi theo. Lời kêu gọi đã cảm động lòng họ mặc dù họ phải bỏ nghề chài lưới, ngừng công việc mưu sinh của gia đình lâu nay. Điều Chúa Jêsus đã làm ở mé biển là một nhiệm vụ mà họ phải hoàn thành bằng cách phục vụ và tôn vinh Chúa qua bất cứ điều gì Ngài muốn họ làm (2 Cô-rinh-tô 5:17). Đó là mục đích cao nhất của nhân loại.
Chúa Jêsus kêu gọi là có mục đích. Ngài đã chọn đi bộ vào ngày hôm đó; Chúa biết họ đang làm việc ở đâu và biết tất cả về họ (Gióp 23:10). Ngài không mất nhiều thời gian vào chuyện phiếm như phong tục phương Đông, mà lập tức kêu gọi họ bỏ lưới ngay.
Lời kêu gọi của Ngài không chỉ là một lời mời thú vị mà còn là một mệnh lệnh có thẩm quyền. Đức Chúa Con đã chọn họ, và họ đáp ứng: không phải bằng một cuộc thảo luận hay thậm chí một lời nói, theo như chúng ta biết, nhưng bằng việc từ bỏ nếp sống quen thuộc và hợp pháp để theo Chúa Jêsus (Giăng 15:16). Cha của họ đã thuê những ngư phủ khác để xử lý việc kinh doanh đang phát triển. Giờ đây ông không có người nối nghiệp, và chính ông phải làm việc để tích lũy khi về già. Nhưng sự kêu gọi của Chúa Jêsus phải được ưu tiên hơn mọi người và mọi thứ (Lu-ca 5:11).
Có phải đây là chỉ thị cho Cơ Đốc nhân hiện đại phải ra khỏi gia đình, rời khỏi câu lạc bộ bóng đá, từ bỏ những công việc thường làm và trách nhiệm đối với gia đình không? Có lẽ là không, nhưng đó là một lời nhắc nhở hữu ích rằng mặc dù mục đích khi làm việc là để đáp ứng nhu cầu của chúng ta và gia đình nhưng đó không phải là mục đích sống! Đối với nhiều người, nhu cầu kiếm tiền và sự hài lòng tuyệt đối khi thành công trong kinh doanh hoặc sự nghiệp đã làm sai lệch mục đích sống của họ. Trong mắt Chúa, chúng ta có ý nghĩa hay được an ninh không bởi những gì chúng ta làm, mà bởi lý do chúng ta làm: liệu điều chúng ta làm có phù hợp với sự kêu gọi của Ngài không (2 Cô-rinh-tô 5:9). Điều đó bắt đầu bằng sự khiêm nhu chấp nhận thẩm quyền của Đấng Christ trên chúng ta, bằng việc tội lỗi được xóa bôi, được tha thứ và học cách theo Ngài trong quyền năng của Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 3:16-21).
Chúng ta có thể bận rộn với những hoạt động trong cuộc sống mà vẫn không đạt được mục đích thiên thượng, trừ khi chúng ta tuân theo chỉ dẫn của Chúa. Nếu chúng ta từ chối bước vào tương lai được hoạch định bởi sự kêu gọi của Đức Chúa Trời, thì chúng ta sẽ ở trong một tương lai được xây dựng từ nền tảng của chính mình với những tội lỗi mà chúng ta đã thừa hưởng và phạm phải trên đường đời (Ma-thi-ơ 19:21-22). Có thể Chúa bảo chúng ta tiếp tục làm những việc giống như trước đây, nhưng lời kêu gọi của Ngài sẽ bày tỏ một mục đích mới mẻ; chúng ta sẽ biết chúng ta đang làm điều đó cho Ngài (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:11-12). Với những người khác, tiếng gọi của Đức Chúa Trời sẽ dẫn họ vào một cuộc phiêu lưu mới với Ngài và đó có thể là một lối sống hoàn toàn khác (Mác 10:29-31). Với những ai đáp ứng sự kêu gọi của Chúa Jêsus, chúng ta biết rằng mình đang sống để hầu việc Vua chứ không phải chính mình (2 Cô-rinh-tô 5:15).
Lạy Đức Chúa Trời, cảm ơn Ngài vì đặc ân được Ngài biết đến và được kêu gọi để phục vụ Ngài. Xin tha thứ cho con vì đã suy nghĩ và hành động như thể cuộc sống của con là để làm điều con thích, hoặc chỉ là nghĩa vụ đối với người khác, thay vì vui vẻ đáp ứng lời kêu gọi của Ngài. Nếu việc con đang làm đúng với sự kêu gọi của Ngài thì hãy xác nhận cho con. Còn nếu không, xin hãy phán với con. Trong danh Chúa Jêsus. Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work