Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 23:23-24
“Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! Vì các ngươi nộp một phần mười bạc hà, hồi hương, và rau cần, mà bỏ điều hệ trọng hơn hết trong luật pháp, là sự công bình, thương xót và trung tín; đó là những điều các ngươi phải làm, mà cũng không nên bỏ sót những điều kia. Hỡi kẻ mù dẫn đường, các ngươi lọc con ruồi nhỏ mà nuốt con lạc đà!” (BTT)
Những tôn giáo không có Đấng Christ luôn hướng đến chủ nghĩa duy luật và không nhất quán. Chúa Jêsus quở trách người Pha-ri-si vì họ nói về thiên đàng một cách mù quáng. Họ không hiểu luật pháp của Đức Chúa Trời nhưng lại kiểm soát dân chúng đến từng tiểu tiết trong việc dâng một phần mười của cải dân chúng làm ra. Đặc biệt, họ thu giữ các loại thảo mộc và gia vị được đề cập trong Lê-vi Ký 27:30. Thật dễ dàng yêu cầu các thành viên nhà hội nộp mười phần trăm các loại thảo mộc. Nhưng họ không bận tâm đến việc đảm bảo rằng các ưu tiên xã hội và đạo đức kinh doanh của họ phải làm hài lòng Đức Chúa Trời. Họ đã đánh mất điều lớn lao mà Đức Chúa Trời muốn, họ chỉ có thể tập trung vào những thứ nhỏ nhặt có thể đo lường được.
Chúa Jêsus không chỉ trích quy định về dâng một phần mười, nhưng buồn lòng vì họ không nhận thấy mục đích của việc dâng phần mười, đó là để giúp đỡ người nghèo. Đức Chúa Trời muốn dân sự của Ngài kinh nghiệm sự công bằng (1 Sa-mu-ên 2:3) vì Ngài là Đấng phán xét tối cao. Sự thương xót và thành tín là hai trong số những ý nghĩa nằm sau từ Hesed [Chesed] – từ ngữ Do Thái tuyệt vời này mô tả bản tính của Đức Chúa Trời (thường được nói đến như là lòng nhân từ). Nó đặt ra tiêu chuẩn vàng cho cách cư xử của con cái Ngài, và đã được bày tỏ trong cuộc đời của Chúa Jêsus.
Dâng một phần mười, dâng hiến, và tặng quà là điều đúng, nhưng dù tất cả những điều đó đã được thực hiện, Đức Chúa Trời vẫn tìm kiếm nhiều hơn thế. Không phải là số lượng nhiều hơn các loại thảo mộc mà là một chất lượng sống khác, một cuộc sống mà mối quan tâm về sự công bằng là ưu tiên hàng đầu của các tín đồ. Những góa phụ và trẻ mồ côi được chăm sóc (Gia-cơ 1:27); người nghèo khổ, bị áp bức, tang chế, người bị tù hay người có tấm lòng tan vỡ tìm thấy ân điển của Đức Chúa Trời (Ê-sai 61:1-3); và những người không có hy vọng được nghe Phúc Âm (Ma-thi-ơ 11:5).
Một số Cơ Đốc nhân dường như chỉ quan tâm đến Lời Chúa trong khi những người khác lại quá bận rộn với các hoạt động xã hội. Chúa Jêsus phán rằng cả hai đều cần thiết. Gia-cơ nói rằng đức tin mà không có việc làm là đức tin chết (Gia-cơ 2:26). Tin cậy nơi Chúa Jêsus, và học cách sống giống như Ngài, là lý do để hành động; và những việc làm tử tế là biểu hiện tự nhiên của niềm tin đó. Sẽ là một cái bẫy khi các tín đồ thời nay chọn một trong hai, vì cả hai điều đều cần thiết: nếu không thì những người dạy Kinh Thánh sẽ trở thành những người rao giảng mù quáng … và các nhà hoạt động xã hội là những người dẫn đường mù quáng đưa người khác đến với cuộc sống tốt đẹp ngay bây giờ, mà quên rằng sự sống đời đời mới là mục tiêu của chúng ta và mục đích cuối cùng là để Chúa được vinh hiển.
Lạy Đức Chúa Trời là Đấng toàn tri, cảm ơn Ngài vì bức tranh lớn về lòng nhân từ của Ngài mà Ngài muốn người thuộc về Ngài chia sẻ với thế gian. Xin tha thứ cho con vì chỉ tập trung vào những thứ nhỏ nhặt mà không thấy mục đích của những điều đó. Xin giúp con có tấm lòng giống Ngài, để con dâng hiến hay hy sinh vì người khác theo tinh thần hy sinh phục vụ. Nhân danh Chúa Jêsus. A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work