Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Cầu xin thương xót, nhận được ân điển

Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 9:27-31

“Đức Chúa Jêsus ở đó ra đi, có hai người mù theo Ngài mà kêu rằng: Hỡi con cháu vua Đa-vít, xin thương chúng tôi cùng! Khi Ngài đã vào nhà rồi, hai người mù đến; Ngài bèn phán rằng: Hai ngươi tin ta làm được điều hai ngươi ước ao sao? Họ thưa rằng: Lạy Chúa, được. Ngài bèn rờ mắt hai người mà phán rằng: Theo như đức tin các ngươi, phải được thành vậy. Mắt hai người liền mở. Đức Chúa Jêsus lấy giọng nghiêm phán rằng: Hãy giữ, đừng cho ai biết chuyện này. Song lúc hai người ra khỏi nhà, thì đồn danh tiếng Ngài khắp cả xứ.” (BTT)

Mù lòa luôn là căn bệnh nghiêm trọng. Trong thời Chúa Jêsus, điều đó cũng đồng nghĩa với việc thất học, thất nghiệp (trừ khi đi ăn xin) và bị xã hội ruồng bỏ. Những người khiếm thị bị xem là những người bị nguyền rủa vì chính tội lỗi của họ hay của cha mẹ họ (Giăng 9:2). Vì vậy, hai người mù đã cầu xin sự thương xót. Họ cảm thấy tội lỗi bao trùm chính mình và họ biết mình không có quyền nhận được điều gì cả. Nhưng họ đến cầu xin Chúa giải cứu họ ra khỏi lời nguyền bị mù lòa.

Chúng ta không biết làm cách nào hai người vào được trong nhà, nhưng họ đã ở đó. Dường như các môn đồ có thể nghe và thấy cuộc đối thoại riêng tư giữa họ với Chúa. Chúa Jêsus hỏi xem liệu họ có tin chắc rằng Chúa có quyền chữa lành cho họ không – một câu hỏi cụ thể để thôi thúc họ xưng nhận đức tin của mình. Câu trả lời của họ đầy tự tin: “Lạy Chúa, được!” Chúa chỉ giơ tay ra, rờ mắt họ và chữa lành cho họ vì đức tin của họ. Thị lực họ được phục hồi là bằng chứng của đức tin, và bằng chứng về quyền năng cao cả của Chúa Jêsus.

Nhưng kẻ thù của Chúa Jêsus vẫn đang tìm cớ để hãm hại Ngài. Vì việc chữa lành người mù là dấu hiệu về Đấng Mết-si-a (Ê-sai 61:1), nên người Pha-ri-si hăm hở tận dụng sự chữa lành ấy để tố cáo Chúa. Cho nên, Chúa bảo hai người đừng nói cho ai biết về việc này. Nhưng họ không thể che giấu niềm vui và rồi chẳng bao lâu mọi người đều biết.

Sự thương xót cứu chúng ta khỏi hình phạt mà đáng lẽ chúng ta phải chịu vì chính tội lỗi mình; còn ân điển ban cho chúng ta ơn phước và sự chu cấp của Đức Chúa Trời qua tình yêu thương của Ngài, mặc dù chúng ta không xứng đáng. Khi con người đến với Chúa, dù tội họ có nhiều và đáng hổ thẹn đến mấy, thì Chúa vẫn tỏ lòng thương xót và ban ân điển của Ngài: tất cả đều hoàn toàn không xứng đáng. Không có cách nào khác để chúng ta được Chúa chấp nhận, và nhận được ân huệ của Ngài – trừ khi chúng ta đến với Chúa bằng đức tin, tin chắc rằng Ngài có thể cất đi sự hổ thẹn và phục hồi địa vị của chúng ta. Chính ngay hôm nay, hãy nghĩ về một người bạn đồng nghiệp bị hắt hủi vì hoàn cảnh của họ; và mời họ đặt lòng tin nơi Chúa Jêsus.

Lạy Đức Chúa Trời hay thương xót và nhân từ, con cám ơn Chúa vì tình yêu thương Ngài dành cho con đã cứu con thoát khỏi điều con đáng nhận và ban cho con điều con không xứng đáng được nhận. Con cám ơn Chúa vì Ngài đã đến cứu con, thay đổi cuộc đời con khi con đặt đức tin nơi Chúa. Xin Chúa giúp con có thể nói về Chúa cho bạn bè con, đặc biệt cho những người đang thật sự cần Ngài nhưng cảm thấy xấu hổ với người khác. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus, Amen.

Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn