A-ghê là một trong những vị tiên tri hậu lưu đày cùng với Xa-cha-ri và Ma-la-chi.
Sách A-ghê tràn đầy cảm xúc, dồi dào tình yêu thương từ Đức Chúa Trời dành cho con dân của Ngài. Lời Chúa phán trong sách A-ghê không chỉ dành cho dân Y-sơ-ra-ên năm xưa, mà còn là tấm gương soi chiếu đời sống chúng ta ngày nay.
Bối cảnh lịch sử:
- Tiên tri A-ghê là một trong những tiên tri đồng hành cùng dân Chúa sau thời kì lưu đày tại xứ Babylon.
- Tên của ông có nghĩa là “Lễ hội”.
- A-ghê nói tiên tri cho dân Y-sơ-ra-ên vào khoảng năm 520 trước Công Nguyên.
Bốn lời khuyên của tiên tri A-ghê:
1. Luôn đặt Chúa làm ưu tiên trong đời sống (A-ghê 1)
Sau khi bị lưu đày, dân Y-sơ-ra-ên trở về quê hương và tái thiết nhà Chúa. Tuy nhiên, trải qua nhiều năm tản lạc, lòng của họ chán nản khi phải đối diện với nhiều thử thách. Việc xây dựng lại đền thờ cho Chúa dường như quá sức và chưa là cấp bách cho dân Ngài, bởi vậy họ tự nhủ “thì giờ chưa đến, tức là thì giờ xây lại nhà Đức Giê-hô-va”.
Đức Chúa Trời đã dùng tiên tri A-ghê khích lệ lòng con cái Ngài:
“Nay có phải là thì giờ các ngươi ở trong nhà có trần ván, khi nhà nầy hoang vu sao?” (A-ghê 1:4)
“Các ngươi gieo nhiều mà gặt ít; ăn mà không no; uống mà không đủ; mặc mà không ấm; và kẻ nào làm thuê, đựng tiền công mình trong túi lủng.” (A-ghê 1:6)
“…Các ngươi khá xem-xét đường-lối mình.” (A-ghê 1:7)
Đền thờ của Chúa không thể hoàn thành, vì tấm lòng dân Y-sơ-ra-ên không đặt tại đó. Thay vì chọn điều trọn vẹn, họ lại ưu tiên điều hay hư nát. Thay vì chọn công việc nhà Chúa, họ lại chọn ưu tiên nhà mình, để rồi họ “đựng tiền công mình trong túi lủng”.
Chúng ta có đang mải lo những sự ở đời tạm này, mà đặt Chúa và công việc nhà Ngài ở sau hay không? Mọi điều ở trên đất này thảy đều hư không, chỉ linh công là sẽ còn lại mãi thôi. Và tuyệt vời hơn nữa, vì Chúa không bao giờ để con cái Ngài phải cô đơn khi làm công việc Chúa: “…Ta ở cùng các ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy.” (A-ghê 1:13)
2. Khá can đảm – Chớ sợ hãi (A-ghê 2:1-9)
Việc xây dựng lại đền thờ cho Chúa được khởi công và hoàn thành vào khoảng năm 521 đến năm 515 trước Công Nguyên. Kích thước của đền thờ xây lại nhỏ hơn nhiều so với công trình đầu tiên. Có lẽ vì vậy mà trong Y-sơ-ra-ên có những lời bàn tán, so sánh, làm con dân Chúa nản lòng.
Một lần nữa, Đức Chúa Trời tiếp tục khích lệ dân Ngài, bằng việc ba lần nhấn mạnh cụm từ “Khá can đảm” trong câu bốn. Đức Giê-hô-va luôn ở cùng con cái Ngài, Thần của Chúa ở giữa dân Ngài. Đừng sợ hãi, nhưng phải tiếp tục tấn tới trong công việc nhà Chúa. Sợ hãi, lo lắng chính là biểu hiện của việc thiếu đức tin.
Chúng ta yên tâm khi trong túi mình có nhiều tiền, trong tay mình có nhiều quyền. Nhưng chúng ta lại sợ hãi dù bên cạnh mình là Đấng Chủ Tể mọi sự?
3. Phải thanh sạch khi đến với Chúa (A-ghê 2:10-18)
Trong lúc xây dựng đền thờ, đã có những lúc dân Chúa gặp rất nhiều khó khăn. Dù rất cố gắng làm, nhưng dường như mọi thứ đều chống lại họ. Vì sao công việc nhà Chúa không kết quả? Phải có một lý do nào đó? Tiên tri A-ghê đã nhắc nhở họ xem xét lại chính tấm lòng của mình bằng những câu hỏi về thanh sạch và ô uế.
Màu trắng và màu đen khi hòa vào nhau, thì màu nào sẽ thắng thế, biến màu còn lại là một phần của mình? Khi một điều thanh sạch đặt cạnh một vật ô uế, thì nó cũng sẽ bị sự ô uế xâm chiếm. Khi chúng ta làm công việc Chúa, nhưng tận sâu bên trong là những toan tính cá nhân, tội lỗi kín giấu, thì mọi điều dâng lên cho Chúa cũng kể như vô ích.
Trong công tác hầu việc Chúa, sẽ có những lúc chúng ta làm mà cảm thấy cay đắng, hay mọi điều mình cố gắng dường như không thể kết quả. Hãy xét lại đời sống mình, đến với Chúa cách cá nhân, ăn năn cùng Ngài. Khi đời sống tâm linh được Chúa phục hồi và chữa lành, thì công việc nơi tay chúng ta dâng lên Ngài mới thật sự là của lễ đẹp lòng Chúa.
4. Phước lành Chúa ban cho người hầu việc trung tín là không kể xiết (A-ghê 2:20-23)
Trong bối cảnh bấy giờ, ông Xô-rô-ba-bên được Chúa sử dụng như người đứng đầu dân Y-sơ-ra-ên, chịu trách nhiệm cho việc xây dựng lại đền thờ. Trách nhiệm nặng nề trên vai mình, Xô-rô-ba-bên dẫu có lúc đã yếu đuối nhưng cuối cùng đã mạnh mẽ, tín trung hầu việc Chúa không thôi. Phần thưởng dành cho ông chính là được Chúa “…đặt ngươi như ấn tín, vì Ta đã chọn ngươi…” (A-ghê 2:23).
Đức Chúa Jêsus thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Và ông Xô-rô-ba-bên cũng vinh dự được Chúa chọn lựa khi tên của ông cũng nằm trong dòng dõi thánh (Ma-thi-ơ 1:12). Phần thưởng dành cho người hết lòng hầu việc, chính là được tiếp tục hầu việc Chúa nhiều hơn nữa. Vinh dự của người luôn tìm kiếm Chúa, chính là được dự phần trong những kế hoạch tuyệt vời của Ngài.
Chúng ta hầu việc Chúa không vì một lợi dơ bẩn nào, hay vì trông mong phần thưởng. Chúng ta hầu việc Chúa vì Ngài đã yêu chúng ta trước, đã ban cho chúng ta món quà quý giá nhất, chính là sự sống đời đời khi chúng ta tiếp nhận Chúa Jêsus. Vài mươi năm đời tạm trên đất, há quý hơn sự sống trường tồn vĩnh cửu cùng Cứu Chúa trên thiên đàng sao?
Đời sống của chúng ta đã đặt đúng thứ tự ưu tiên chưa? Có điều gì tôi còn giấu kín trước mặt Chúa không? Tôi vẫn còn sợ hãi hay lo lắng dù có Chúa ở bên cạnh chăng? Ống dẫn ơn phước của Chúa dành cho chúng ta vẫn luôn tuôn tràn, xin đừng để điều gì ngăn trở khiến nguồn phước ấy bị nghẹt ngòi.
“Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa.” (Ma-thi-ơ 6:33)
(Nhóm biên tập Chuyên mục Nhân vật Kinh Thánh)