Kinh Thánh: Rô-ma 16:1-2
Bà Phê-bê là chấp sự tại Hội Thánh Xen-cơ-rê thuộc thành phố Xen cơ-rê, hải cảng nằm về hướng Đông Cô-rinh-tô, cách trung tâm thành phố sáu dặm. Chúng ta không có nhiều thông tin về cuộc đời và sự phục vụ Chúa của bà. Chỉ một số thông tin về bà được được sứ đồ Phao-lô đề cập trong thư tín gửi cho các tín hữu ở tại Rô-ma. Qua đây, sứ đồ Phao-lô cho biết bà có dự định sẽ đến và gặp gỡ các tín hữu ở tại Rô-ma. Mục đích của bà đến đó là gì thì sứ đồ Phao-lô không nêu rõ. Tuy nhiên qua cách mà sứ đồ Phao-lô đã “gởi gắm bà” cho con dân Chúa tại đây và kêu gọi Hội Thánh “hãy ân cần tiếp rước” và “giúp đỡ”bà trong những việc có cần, giúp chúng ta nhận biết hai điều về nếp sống tin kính của bà:
1. Người nữ có danh tốt
Là một chấp sự thì hẳn nhiên bà Phê-bê phải là một người “có danh tốt, đầy dẫy Đức Thánh Linh và trí khôn” vì đây là tiêu chuẩn cần có để được lựa chọn vào chức vụ chấp sự từ Hội Thánh ban đầu (Công vụ 6:3). Và qua lời giới thiệu của sứ đồ Phao-lô với các tín hữu tại Rô-ma về bà thì chúng ta thấy rõ ràng bà là người thật có danh tốt. Bà đã làm được những gì trong chức vụ chấp sự thì chúng ta không rõ nhưng qua cách sứ đồ Phao-lô “gởi gắm” bà với Hội Thánh tại Rô-ma và lời kêu gọi Hội Thánh ân cần tiếp rước bà một cách xứng đáng chứng tỏ bà rất được sứ đồ Phao-lô tôn trọng, quý mến và tin cậy về nếp sống tin kính cùng tinh thần phục vụ Chúa của bà.
Dầu chỉ với hai câu Kinh Thánh ký thuật về bà Phê-bê nhưng chúng ta thấy rõ bà đã sống một cuộc đời đáng trân trọng và chính điều đó để lại cho chúng ta một hình ảnh đẹp và một tấm gương cao quý về người có danh tốt. Đúng như Lời Chúa nói rằng “Danh tiếng hơn dầu quý giá” (Truyền đạo 7:1). Danh tiếng ở đây không phải là tiếng tăm lừng lẫy về một tài năng xuất chúng hay sự giàu có vật chất hơn người để được con người tung hô ca ngợi. Nhưng nó chính là mùi thơm về Đấng Christ tỏa ra qua nếp sống tin kính của bà và từ đó rải ra sự nhận biết về Ngài khắp chốn (II Cô-rinh-tô 2:14). Bà đi đến đâu đều mang nét đẹp của người nữ tin kính Chúa đến đó và đem đến sự gây dựng và khích lệ cho mọi người trong đời sống đức tin của mình.
Nhìn lại đời sống theo Chúa thời gian qua, bạn nghĩ người khác sẽ nói gì về sự tin kính Chúa của mình? Đây hẳn là điều mỗi người chúng ta cần suy nghĩ. Không phải chúng ta tìm kiếm sự khen ngợi từ con người. Nhưng bởi nếp sống tin kính chúng ta sẽ bày tỏ danh Chúa cho mọi người. Có thể chúng ta hạn chế về tài năng hoặc không nhiều của cải vật chất. Có thể chúng ta chỉ là những con người tầm thường và không có gì nổi bật. Có thể chúng ta chỉ đang làm những công việc thầm lặng không ai biết đến. Tất cả những điều đó đều không sao cả. Vấn đề là chúng ta có thể hiện một nếp sống nêu gương và làm vinh hiển danh Chúa trong từng lời nói, hành động cùng thái độ của mình ở mọi nơi và trong mọi lúc hay không. Người khác nhìn thấy Chúa qua cuộc đời của chúng ta. Đó chính là điều mà Chúa muốn nơi mỗi người theo Ngài. Mong rằng mỗi cuộc đời của chúng ta cũng để lại những tiếng tốt về lòng tin kính Chúa như bà Phê-bê.
2. Người hay giúp đỡ
Trong Rô-ma 16:2, sứ đồ Phao-lô nhấn mạnh về tấm lòng yêu thương của bà đối với rất nhiều người. Ông nói rằng bà “đã giúp nhiều người và cũng giúp tôi nữa”. Có thể nói bà là ân nhân của rất nhiều người. Tất cả những điều đó xuất phát từ đâu? Chắc chắn đến từ tình yêu của Chúa đầy dẫy trong bà. Con người xác thịt thường chỉ muốn nhận và người đã có thì luôn muốn có nhiều hơn. Dân gian có câu “đồng tiền liền khúc ruột”.Đôi khi vẫn có những người làm từ thiện ban cho nhưng cũng vì những mục đích vị kỷ như đánh bóng tên tuổi, để trấn an lương tâm… Chỉ có tình yêu của Chúa tuôn chảy trong lòng mới giúp một người ban cho cách vô điều kiện.
Không riêng về bà Phê-bê nhưng đây là điều mà Chúa cũng muốn toàn thể con dân Ngài có trong đời sống của mình. Tình yêu thương sẵn sàng giúp đỡ người khác trong khả năng của mình. Chúng ta đang sống trong xã hội mà dường như rất nhiều người chỉ muốn thu gom về cho mình càng nhiều càng tốt. Đôi khi có người sẵn sàng giẫm đạp trên người khác để thu lợi về cho mình. Hầu như ít ai chịu ban ra với chủ nghĩa “mackeno”, ai sao kệ họ, miễn mình an ổn là được. Sự lãnh đạm, thờ ơ trong xã hội này không ít. Tuy nhiên, là con cái Chúa, chúng ta không được sống như vậy. Chúa muốn chúng ta phải sống đầy tình thương thể hiện qua sự quan tâm và giúp đỡ những người xung quanh. Chúa không cho phép chúng ta sống ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân của mình. Chính Chúa Giê-xu đã rất xem trọng việc chúng ta phải quan tâm và giúp đỡ người khác trong những khó khăn của họ. Bởi vì nó chứng minh tình yêu của Chúa trong chúng ta. Chúng ta làm cho người khác chính là làm cho Chúa. Trong Ma-thi-ơ 25:31-46, Chúa đưa ra hai số phận trong ngày cuối cùng qua hình ảnh chiên và dê. Chiên bên hữu và dê bên tả. Chúa nói với những người bên hữu rằng “hãy đến mà nhận lấy nước thiên đàng đã sắm sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất vì Ta đói, các ngươi đã cho ta ăn; ta khát, các ngươi đã cho ta uống; ta là khách lạ, các ngươi tiếp rước ta; ta trần truồng, các ngươi mặc cho ta; ta đau, các ngươi thăm ta; ta bị tù, các ngươi viếng ta…” (Ma-thi-ơ 25:34-36). Họ thắc mắc với Chúa là họ đã làm những việc đó khi nào. Chúa trả lời rằng “…hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em ta, ấy là đã làm cho chính mình ta vậy” (Ma-thi-ơ 25:40). Và ngược lại, Chúa nói với những người bên tả rằng “Hỡi kẻ bị rủa, hãy lui ra khỏi ta; đi vào lửa đời đời đã sắm sẵn cho ma quỉ và những quỉ sứ nó. Vì ta đã đói, các ngươi không cho ăn; ta khát, các ngươi không cho uống; ta là khách lạ, các ngươi không tiếp rước; ta trần truồng, các ngươi không mặc cho ta; ta đau và bị tù, các ngươi không thăm viếng (Ma-thi-ơ 25:41-43). Họ cũng thắc mắc và Chúa trả lời rằng “các ngươi không làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy, ấy là các ngươi cũng không làm cho ta nữa” (Ma-thi-ơ 25:45). Họ đã sống quá ích kỷ, chỉ lo cho mình mà thiếu đi sự quan tâm đến khó khăn và nhu cầu của người khác. Và chúng ta thấy rõ điều này trong câu chuyện về người giàu xấu nết và La-xa-rơ trong Lu-ca 16:19-26. Người giàu khi còn sống quá thờ ơ và vô cảm trước sự thiếu thốn của La-xa-rơ. Ông sống cách dư dã nhưng rất chặt dạ trước sự thiếu thốn của La-xa-rơ. Vì vậy, sau khi qua đời ông phải ở nơi tối tăm. Một người sống không có tình yêu thì số phận phải ở nơi hình khổ là như vậy.
Vì vậy, là con cái Chúa chúng ta không được vô tâm trước khó khăn của người khác. Lời Chúa hứa rằng “ai thương xót kẻ nghèo tức cho Đức Giê-hô-va vay mượn” (Châm 19:17). Không phải khi mình giàu mới có thể quan tâm giúp đỡ người khác. Các tín hữu tại Ma-xê-đoan dầu đang nghèo khó nhưng vẫn sẵn sàng quyên tiền cách quá sức để giúp các thánh đồ và nài xin để được làm điều đó (II Cô-rinh-tô 8:2-4). Bà Ta-bi-tha với khả năng mình đã may những chiếc áo cho những người đàn bà góa (Công vụ 9:36). Người đàn bà góa ở Sa-rép-ta chỉ còn một chút dầu trong bình và một nắm bột trong vò để hai mẹ con ăn nhưng vẫn sẵn sàng chia sẻ cho tiên tri Ê-li (I Các vua 17:12-15). Vì vậy, sự giúp đỡ không tùy thuộc nhiều vào tài chánh nhưng quan trọng đó là chúng ta nhớ đến anh em và sẵn lòng chia sẻ khi cần thiết hay không.
Xin Chúa đặt để trong chúng ta tình yêu thương của Ngài để luôn biết quan tâm giúp đỡ và sống chia sẻ một cách rời rộng như bà Phê-bê và nhiều người khác. A-men.
(Nhóm biên tập Chuyên mục Nhân vật Kinh Thánh)